Để tránh sự lúng túng, Trang Văn mở miệng trước tự giác báo cáo: “Tề tổng, tôi là Trang Văn, chúng tôi đang trên cao tốc về thành phố B, Vy Lan đã ngủ rồi ạ.”
Tề Chiêu Viễn vừa mới từ phòng làm việc đi ra, đang ngồi trên xe còn chưa thắt dây an toàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống mi tâm đau mỏi. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Còn bao lâu nữa thì xuống cao tốc?”
Trang Văn nghe xong, mô phỏng khẩu hình miệng cho tài xế, sau khi được biết đáp án liền nói: “Khoảng hai mươi phút nữa.”
“Lái thẳng đến phòng làm việc nhé, tôi đang dừng xe ở hầm đợi các cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nửa đêm trên cao tốc rất ít xe qua lại nên xe bảo mẫu xuống cao tốc nhanh
hơn năm phút so với thời gian dự kiến, một mạch đến thẳng phòng làm việc.
Vào hầm đỗ xe rồi rẽ trái, tài xế tắt máy mở khóa.
Trang Văn sợ đánh thức Ninh Vy Lan liền lách qua cô mở cửa xe, động tác nhẹ không thể nhẹ hơn, Tề Chiêu Viễn cúi người bọc cô trong một tấm thảm dày rồi bế cô dậy.
“Mau chóng về nghỉ ngơi đi.”
Trang Văn gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng sếp biến mất mới quay đầu nói với tài xế: “Anh đưa tôi đến đầu đường đằng trước nhé, tôi tự lái xe về, hôm nay anh vất vả rồi.”
Tài xế xua tay: “Hay là để tôi đưa chị về nhà nhé chị Văn, muộn lắm rồi chị thân gái một mình đi đường không an toàn đâu, chỗ tôi ở cách chị không xa lại tiện đường nữa.”
Trang Văn không thoái thác nổi liền đồng ý, nói lời cám ơn xong nhắm mắt dưỡng thần.
Có lẽ khoảng thời gian này khá mệt nên Tề Chiêu Viễn ôm cô thẳng lên lầu vào nhà mà cô vẫn chưa tỉnh, vào phòng tắm làm ấm một chiếc khăn bông đi ra, anh đơn giản lau người cho cô rồi dọn dẹp nhà cửa.
Không dùng máy sấy, tiện tau rút một chiếc khăn lau khô tóc, lúc Tề Chiêu Viễn đi vào phòng ngủ liền nghe thấy điện thoại trên tủ đầu giường đang rung rè rè, anh đi đến chưa kịp nghe thì bên kia đã cúp máy và đổi thành tin nhắn đến.
“Ngày mai ghi hình, anh thực sự không đến sao?”
Người gửi là Hứa Hựu Lâm, MC kim bài dẫn chương trình show “trò chuyện cùng sao”, lúc Tề Chiêu Viễn chuyển hình đạo diễn có gặp cô này trên show, quan hệ của hai người khá tốt.
Hơn nửa tháng trước, “Trò chuyện cùng sao” chỉ định kỳ này vào ngày mùng sáu tháng chín, khách mời là Ninh Vy Lan, tổ chương trình cũng là người theo kịp thời đại, biết được chuyện lớn lĩnh chứng chấn động giới giải trí cách đây không lâu, lúc họp lãnh đạo cũng đưa ra nhiệm vụ yêu cầu Hứa Hựu Lâm mời Tề Chiêu Viễn đến tham gia chương trình.
Cặp vợ chồng minh tinh trong giới không phải là ít, nhưng có sức ảnh hưởng gần đây chỉ có đôi này, nếu có thể mời hai người họ cùng đến thì show kỳ này chắc chắn chỉ có thu được lượng rating cao trở lên.
Hứa Hựu Lâm đương nhiên đồng ý, nhưng đã mời hai lần rồi đều bị Tề Chiêu Viễn từ chối, mắt thấy ngày mai đã phải ghi hình nên cô muốn thử một lần cuối cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trong mail có gửi cho anh một tấm ảnh là câu hỏi cần hỏi ngày mai, anh xem qua một chút nhé, anh quả thực không muốn đến nghe đáp án của cô ấy sao?”
Mail?
Tề Chiêu Viễn hơi nhướng mày rồi ngồi xuống mép giường.
Cô lẩm bẩm như có như không, tay Tề Chiêu Viễn hơi ngừng lại rồi đặt điện thoại xuống, tưởng cô đã tỉnh: “Vy Lan?”
Ai ngờ đợi cả nửa ngày cũng không thấy cô mở mắt, ngược lại cô vẫn thì thầm gì đó anh nghe không rõ.
Thì ra là nằm mơ.
Làm ồn cô một lúc, Tề Chiêu Viễn giảm nguồn sáng trên đèn tường yên lặng ngắm dung nhan đang ngủ say của cô, mấy tháng này đã quá mệt mỏi, quầng mắt thâm đen hiện rõ dễ thấy, ngay cả hai bên má cũng hao gầy không ít, anh cứ nhìn cô như vậy không biết đã qua bao lâu rồi mới đứng lên cầm điện thoại đi vào thư phòng.
Đọc xong mail liền bấm số của Hứa Hựu Lâm, trong tiếng tút tút lạnh lẽo đó, anh mím chặt môi.
Cuộc gọi phải qua nửa phút mới được nhấc máy, Tề Chiêu Viễn liền nghe thấy câu hỏi kích động của Hứa Hựu Lâm.
“Wow, thật hiếm thấy, con người của công việc lại chủ động gọi điện thoại cho tôi thế này, đồng ý đến chương trình rồi đúng không? Tôi nói mà, tôi không tin những câu hỏi mà tổ tiết mục chuẩn bị anh lại không muốn nghe thấy tận tai, đang cần vé vào cửa hả? Không vấn đề, sáng sớm ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý mang đến phòng làm việc cho anh.....” Cô nói bùm bùm một đống đột nhiên phản ứng được đối phương vẫn chưa mở lời liền hồ nghi: “Sao anh không nói gì vậy?”
Tề Chiêu Viễn nhàn nhạt hỏi lại: “Không phải cô không cho tôi cơ hội mở miệng sao?”
“.....ờ, anh nói đi.”
“Tôi cần vé vào cửa nhưng không muốn tham gia chương trình.”
“Hả?”
“Hậu đài.” Anh không giải thích, lời ít ý nhiều.
Hứa Hựu Lâm sáng tỏ, làm khó: “Thật sự không đến cùng nhau luôn đấy?”Nhiệm vụ lãnh đạo đã giao là thứ hai, chủ yếu vẫn là bản thân cô ấy, cũng muốn thấy hai người đứng cùng một sân khấu. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Không”, Tề Chiêu Viễn xoay người, dựa vào cửa sổ, “Cô hỏi tôi có muốn tận tai nghe thấy câu trả lời của cô ấy không, đáp án của tôi là muốn, cho nên tôi sẽ đi nhưng không nhất thiết phải lên sân khấu.”
Càng huống hồ chuyện bộc bạch nỗi lòng, đương sự không ở trên sân khấu thì sẽ được nghe những lời chân thật, không phải sao?
Hứa Hựu Lâm biết những chuyện anh đã quyết thì sẽ không thay đổi đành thở dài: “Thôi được, có điều tôi nói với anh trước, phải đến cuối mới được lộ mặt, không cần lên sân khấu, tôi sẽ bảo quay phim chiếu lên màn hình lớn.”
Tề Chiêu Viễn đồng ý.
Gió đêm lùa vào, bầu trời tháng chín khiến toàn thân nhiễm hơi lạnh, anh chầm chậm đi vào đợi tay chân ấm hơn một chút mới lên giường, tắt đèn.
Thời gian dài bận rộn khiến đồng hồ sinh học của Ninh Vy Lan bị đảo lộn, không có sự thúc giục của chuông báo thức làm cô ngủ quá giờ, cô đánh răng xong rồi xuống lầu, chui vào xe bảo mẫu thở dài nhẹ nhõm.
“Đừng gấp, sẽ không đến trễ đâu”, Trang Văn đưa một hộp sữa nóng và miếng bánh sandwich qua, “ăn sáng trước đi, lát nữa ghi hình không biết bao giờ thì xong.”
Ninh Vy Lan nhận lấy, đang ăn ngon lành đột nhiên nhớ tới tối hôm qua, hình như sau khi lên xe cô ngủ say như chết, lúc tỉnh lại đã ở nhà mình.
“Tối qua chị đưa em về à?”
Trang Văn ôm Ipad đang xem lịch trình, nghe xong đầu cũng không ngẩng: “Không phải, đưa em đến phòng làm việc sếp đã đón em đi, không có ấn tượng gì hả?”
Ninh Vy Lan mù mịt. Trong đầu một mảng trống rỗng, những ký ức có liên quan như kiểu bị ai đó quét đi sạch sẽ.
Trang Văn thấy biểu cảm của cô đã biết: “Con bé này không phải bận đến ngu người rồi chứ.”
“……”
Lúc đến trường quay quả nhiên vẫn còn sớm, Ninh Vy Lan trang điểm xong liền tiện tay cầm tờ tạp chí trên bàn dở ra đọc, ngoài cửa có tiếng giày cao gót lộp cộp từ xa vọng lại, phát hiện chủ nhân của đôi giày cao gót đang nhìn quanh phòng hóa trang rồi bước về phía mình.
Hứa Hựu Lâm mỉm cười kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Xin chào, tôi là MC của “Trò chuyện cùng sao”, tên là Hứa Hựu Lâm.”
“Xin chào.”
“Chương trình của chúng ra chính là trò chuyện, thả lỏng là được, đây là câu hỏi lát nữa sẽ hỏi cô xem đi.”
Ninh Vy Lan rất nhanh quét mắt qua một lần, phần lớn là liên quan đến công việc, có mấy câu bên dưới cùng liên quan đến chuyện tình cảm.
Hứa Hựu Lâm kiên nhẫn đợi cô xem xong mới cười nhẹ, nhìn cô sâu sắc ý cười sâu xa: “Xem kỹ đi lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau trên sân khấu.”
“Ừm.”
Mắt dõi theo Hứa Hựu Lâm rời đi, Ninh Vy Lan không nghĩ nhiều nữa liền cúi đầu xem biểu câu hỏi.
Chương trình nửa tiếng sau bắt đầu ghi hình.
Nhận được ra hiệu bắt đầu của đạo diễn, Hứa Hựu Lâm nhìn vào ống kính mỉm cười. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Xin chào các bạn, hoan nghênh các bạn đồng hành cùng chương trình “Trò chuyện cùng sao” vào mỗi tối cuối tuần, tôi là Hứa Hựu Lâm, trước khi khách mời hôm nay ra sân khấu để tôi miêu tả về cô ấy một chút.”
Dưới khán đài lập tức vang lên tiếng reo hò
“Nếu hai năm trước bạn không biết cô ấy, rất bình thường thôi. Nhưng bây giờ bạn không thể không biết! Từ “Một đời Yên Ly” đến “Bình minh”, mỗi lần diễn xuất của cô ấy đều mang đến sự kinh ngạc cho người hâm mộ, và nhân vật kinh điển Nhiễm Thu mà cô ấy đã xây dựng trong “Bình minh”, tôi không biết các bạn bên dưới khán đài có bao nhiêu người phải nước mắt thành sông trong rạp chiếu phim, đừng ngại, hãy đoán xem là ai”
Dưới khán đài vang lên tiếng cười thiện chí, Hứa Hựu Lâm cười theo cũng không thừa nước đục thả câu: “Được rồi ạ, giới thiệu đến đây thôi, tin chắc mọi người cũng đã biết cô ấy là ai rồi đúng không ạ, vậy bây giờ chúng ta sẽ dùng tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để chào đón Ninh Vy Lan!”
Lời vừa dứt tiếng reo hò bỗng chốc vang lên ầm ầm.
Ninh Vy Lan từ cánh gà bên phải đi đi, hôm nay cô mặc một chiếc áo trễ vai phối cùng chân váy chữ A để lộ ra xương quai xanh và bờ vai trắng nõn xinh đẹp, cô đứng yên ở chính giữa sân khấu, vẫy tay: “Xin chào, tôi là Ninh Vy Lan.”
Bên dưới có người hô tên của cô, cô nhướn mày nhìn về phía đó cười sáng lạn, rồi vén váy ngồi xuống sofa.
Tạm dừng công việc một chút, may đến đây vẫn còn kịp, Tề Chiêu Viễn đứng yên tĩnh ở bên trái cánh gà, thân hình cao lớn ẩn trong bóng tối, đôi mắt khóa chặt vào cô ở trên khán đài.
Hỏi một loạt các câu hỏi đơn giản, Hứa Hựu Lâm đổi tư thế ngồi tiếp tục: “Tôi
nghe đạo diễn Đường Chí Đông nói, lúc thử vai biểu hiện của cô khiến ông ấy kinh ngạc, có thể nói đơn giản một chút không?”
“Tôi vô cùng cám ơn đạo diễn đã khẳng định tôi, hơn nữa còn cho tôi cơ hội, thực ra lúc thử vai tôi khá căng thẳng, tay chân suýt chút nữa không biết nên đặt ở chỗ nào nữa.”
Lời nói có chút khoa trương nhưng khán giả vẫn phát ra tràng cười thân thiện, thậm chí còn có fan boy hô to dưới đài “Chị thật tuyệt.”
Hứa Hựu Lâm tất nhiên cũng nghe thấy, cười nhìn Ninh Vy Lan: “Vậy đối với nhân vật Nhiễm Thu này cô cảm thấy màn tự sát cuối phim của cô ấy có ngốc nghếch như fan trên mạng đã từng nói không?”
“Tôi không thể nói bừa về cô ấy như thế nào vì mỗi người mỗi khác, nhưng tôi có thể nói, nếu tôi mà là Nhiễm Thu tôi sẽ không làm như vậy.”
Chủ đề dần được khoét sâu hơn, rồi tiến vào phần kết, gia đoạn tình cảm mà tổ chương trình đã đặc biệt sắp xếp.
“Vy Lan, chúng ta đều biết cô và Tề Chiêu Viễn lĩnh chứng rồi, tôi thay mặt fan của cả hai xin hỏi một chút, cuộc sống sau khi kết hôn như thế nào?”
Ninh Vy Lan nghĩ một lát: “Không có gì khác lắm, trên thực tế công việc của tôi và anh ấy rất bận rộn, thời gian ở cùng nhau sẽ không nhiều.”
“Cô có thể kể một vài việc anh ấy làm cô ấm ức không?”
“Ấm ức à....” Cô nói: “Ví dụ như ngày hôm qua đi, tôi từ bên ngoài trở về, trời đã muộn lắm rồi nên có ngủ gật trên xe, nghe người quản lý của tôi nói là anh ấy tới đón tôi về nhà mà tôi vẫn ngủ như chết, không nhớ được gì cả.”
Nói xong cô tự cười, kéo theo Hứa Hựu Lâm và khán giả đều cười rộ lên, Ninh Vy Lan nhớ lại câu hỏi trên danh sách ban nãy hình như đã hỏi gần hết rồi, đang muốn thở phào nhẹ nhõm tưởng MC chuẩn bị nói câu kết thúc thì đột
nhiên nghe thấy:
“Câu hỏi cuối cùng là câu đạo diễn bảo tôi thêm vào, có thể hỏi không Vy Lan?”
Cô ngẩn ra rồi gật đầu: “Được.”
“Cô có điều gì muốn nói với anh ấy không, có thể cất giấu trong lòng bao lâu nay cũng có thể là vì hàng vạn nguyên nhân chưa thể nói ra, bây giờ đừng ngại nói cho anh ấy biết.”
Ninh Vy Lan trầm mặc.
Hứa Hựu Lâm cổ vũ: “Không sao đâu, muốn nói gì cứ nói đi.”
Có lẽ là lời của Hứa Hựu Lâm có tác dụng, những thứ chôn giấu dưới đáy lòng, những lời nói chôn vùi quá lâu cuối cùng cũng bắt đầu rục rịch, cô nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình rất lâu sau mới ngẩng đầu nhìn vào ống kính. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Em không phải là người tốt lắm, có quá khứ không mấy tươi đẹp cùng suy nghĩ luôn trốn tránh ẩn giấu, khi anh kéo em ra khỏi vỏ ốc hỏi em có muốn nếm thử để biết xem như nào không, em liền nghĩ, em không cần sợ hãi rụt rè nữa, em muốn ở bên anh.”
“Hơn cả một người yêu, anh giống như là đèn sao mai của em, lúc em khó khăn đã chỉ đường dẫn lối, nói cho em biết con đường phía trước nên đi như thế nào, em muốn kề vai sát cánh cùng anh, muốn trở thành niềm kiêu hãnh của anh.”
“Sau trận động đất, anh đã nói câu đó bên tai em, em luôn ghi nhớ rất rõ ràng, bây giờ muốn trả lời anh”, Ninh Vy Lan hít một hơi thật sâu rồi thở ra, “Em cũng vậy.”
Em cũng không giỏi ăn nói nhưng anh nhất định phải biết em rất yêu anh.
Nói những lời xúc động xong, Ninh Vy Lan nhắm mắt, những lời muốn nói cô đã nói xong, đột nhiên nghe thấy dưới khán đài vang lên tiếng huýt sáo reo hò ùn ùn, cô liền nhìn theo ánh mắt của khán giả đến màn hình lớn phía sau lưng thì thấy bóng dáng Tề Chiêu Viễn càng đi càng xa rồi biến mất ở hậu đài.
Cô ngơ ngác.
Hứa Hựu Lâm kịp thời chêm lời, kết thúc cuộc phỏng vấn, Ninh Vy Lan hồn vía lên mấy xuống sân khấu, quả đúng như dự đoán nhìn thấy anh đã đợi rất lâu sau cánh gà, cánh môi mấp máy chưa kịp nói nên lời đã bị anh khoác vai đưa ra ngoài.
“Lát nữa muốn ăn gì? Nếu buổi chiều không có việc gì thì đến phòng làm việc với anh nhé?”
Ninh Vy Lan không tiếp lời, ngây ngốc nhìn góc mặt anh không giống với bình thường, nhẹ tựa lông hồng dường như lúc cô ở trên sân khấu anh không nghe thấy một chữ nào cả. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Đang nghĩ ngợi linh tinh, cô bị anh đưa đến bên cửa, bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, dần dần thấm ướt vào không khí.
“Ở trong đợi anh, anh đi lấy xe.”
Cô mơ hồ gật đầu đồng ý.
Chỗ anh đậu xe cách bên cửa rất gần, chưa đến mấy phút đã đến nơi, Ninh Vy Lan nhìn anh tắt máy cúi người đi xuống từ ghế lái cầm một chiếc ô màu đen không nhanh không chậm đi đến gần cô.
Dáng vẻ thon thả
Anh đi đến đổi ô cầm một tay, tay còn lại khoác lấy vai cô, Ninh Vy Lan theo nhịp bước của anh xuống bậc thềm, lúc ngồi vào ghế lái phụ không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại kéo tay anh.
Tề Chiêu Viễn ngừng lại, cúi người: “Sao thế?”
Ninh Vy Lan không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ hun hút khiến cô say đắm, khiến cô trầm luân.
Cô rất lâu không phản ứng, Tề Chiêu Viễn hỏi lại thêm lần nữa.
Ninh Vy Lan giật mình, đại để là những xung động tối hôm nay vẫn chưa tiêu tán, ánh mắt cô dần dần ngưng đọng trên khóe môi anh, mượn lực cánh tay anh nhẹ nhàng đứng lên rồi mơ màng hôn xuống. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Em cũng vậy, Tề Chiêu Viễn, em cũng vậy.........”
Trước đây luôn nghĩ rằng anh như vậy không phải là mẫu bạn đời lý tưởng của cô, nhưng khi anh thực sự xuất hiện cô mới hiểu....
Đó chính là tình yêu cô hằng mơ ước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...