Lúc Trình Thủy nhận được điện thoại của Quý Diễn, thì đang đứng trước cái gương trong toilet gắn mi giả.
Cái vị bán nhựa cao su quả thực là có lương tâm bán hàng, dùng lực nhẹ thì không hề bị sứt mẻ hỏng hóc gì cả.
Trình Thủy đấu tranh với mi giả mất nửa ngày, mãi đến khi di động đặt trên bồn rửa tay rung lên bị trượt xuống, cô mới buông tha cho cái mi giả giật mãi không xuống được, đưa tay đi lấy di động.
Giọng Quý Diễn truyền tới, trầm thấp trong sáng, gọi cái tên vẫn thường xưng hô của cô: “Trình Thủy?”
Bên ngoài toilet, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cơ hồ vẫn vang vào, Trình Thủy ghé sát vào gương, giơ tay, hơi dùng lực, giật mạnh mi giả xuống.
Thiếu nữ trong gương khẽ nhíu mày một chút, bởi vì ra tay hơi mạnh, mí mắt bên trên rõ ràng cũng hơi đỏ lên, cô rầu rĩ đáp lại: "Anh."
“Biết mấy giờ rồi không?”
Trình Thủy thật đúng là không biết, cô cũng lười xem luôn, tiếp tục tháo mi giả ở bên mắt còn lại.
Lần này lục lại trí nhớ mới dùng tấm bông tẩm ướt rồi mới tháo ra.
Quả nhiên là nhẹ nhàng hơn không ít.
Quý Diễn vẫn đang nói chuyện, nửa câu cũng chưa lọt vào tai cô.
Trình Thủy theo thói quen, híp mắt đánh giá chính mình trong gương, mắt phượng mày ngài, đuôi mắt khẽ nhếch lên vạn chủng phong tình.
Bốn cái khuyên tai bên tai phải cứ lấp la lấp lánh, Trình Thủy rẽ mái tóc hơi rối, vừa vặn nghe thấy giọng nam bên kia hỏi cô: "Có đang nghe không đấy?"
“Ân.”
Trình Thủy có chút thất thần.
Không thú vị gì cả.
Không có việc gì mới mẻ.
Tối nay chả có gì thú vị hết.
“Vừa rồi anh nói cái gì?”
“Ân…… Bảo em về nhà sớm một chút?”
Quý Diễn không nói chuyện, một lát sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhạt của đàn ông, giọng điệu nặng nề, gần như là hừ từ mũi ra.
Giây tiếp theo, Trình Thủy đến "Anh" cũng chưa kịp gọi, Quý Diễn đã cúp điện thoại luôn.
Màn hình di động lấy tốc độ cực nhanh tối lại, sau đó lại sáng lên.
Trình Thủy thấy thời gian phía trên, 9h47" ngày 14 tháng 7
Hôm nay là một ngày đáng để kỉ niệm.
Trình Thủy đánh bốn cái khuyên tai, đem mái tóc dài của mình cắt đến sát tai, cắt luôn cả tóc mái chạm đến mắt, lại còn trang điểm thành cái kiểu đi đến hộp đêm rất thô kiểu này nữa chứ.
Còn giấu Quý Diễn.
Trình Thủy nhếch miệng cười một cái, ánh đèn chiếu tới, cái răng nanh giống như khuyên tai kết hợp với nhau, sáng lên lấp lánh.
-
Trong thời kì phản nghịch, thiếu nữ căn bản không biết sợ là cái gì, Trì Thủy vừa ra khỏi toilet đã đem mấy lời Quý Diễn nói ném đi đến phương trời nào rồi.
Cô và Mộ Đình Đình ở quán bar nhảy nhót nửa ngày, mãi đến 11h rưỡi, mấy người đàn ông uống cùng cô đã say bí tỉ rồi, mới lảo đảo lắc lư đi ra khỏi quán bar.
Tửu lượng của Trình Thủy không tồi, sau khi ngồi lên taxi đã bị gió thổi tạt qua, đến lúc về đến nhà đã tỉnh rượu hơn phân nửa rồi.
Đầu hơi nặng, không còn tí sức lực.
Trình Thủy dựa vào cửa, liên tiếp ấn chuông cửa, không động tĩnh.
Cô nghỉ ngơi nửa phút, lại định ấn chuông tiếp, cửa đã bị người bên trong mở ra.
Trình Thủy còn đang nghiêng người dựa trên khung cửa, mắt vừa nâng liền đối diện với người nọ.
Quý Diễn hình như vừa tắm rửa xong, tóc chưa kịp lau, vẫn ướt dính ở trên trán, Trình Thủy cứng miệng, còn chưa kịp "Hi" một tiếng đã thấy Quý Diễn hơi cười cười.
Sau đó anh mở miệng, gằn từng chữ một, không phải nghiến răng nghiến lợi gằn ra, mà là lạnh nhạt đến không chịu được: "Cô là ai?"
Trình Thủy: “……”
Xong rồi.
Báo ứng của việc phản nghịch đến rồi.
Cắt cái tóc hóa cái trang thôi mà
Trình Thủy tự nhận còn chưa tới nỗi thay đổi cả hình dạng, cô dựa ngoài cửa nhìn Quý Diễn, phát hiện ánh mắt người nọ ngày càng lạnh, mất vài giây, men say trong đầu cô mới bốc hơi hoàn toàn.
Cô bất giác nhận ra hôm nay Quý Diễn không vui.
Không.
Là cực kì không vui.
Từ trước đến nay, Trình Thủy chỉ sợ mỗi vị anh trai này, lúc này vội vã đứng thẳng dậy, dán vào chân tường đứng, trông không khác gì tư thế chịu phạt của học sinh tiểu học cả.
Cô vừa ở trong lòng thăm hỏi Quý Diễn, lại vừa vô cùng túng quẫn khinh bỉ chính mình.
Vài phút qua đi, khung cửa bị cô dựa đến phát nóng lên rồi, Quý Diễn mới rũ mắt quét qua toàn thân cô một lượt.
Ánh mắt anh lạnh lẽo lại nhàn nhạt, đến cả mắt kẻ đen của cô anh cũng nhìn rõ, Trình Thủy khẽ mắng một tiếng, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, “Phanh” một tiếng, cửa đã đóng sập ngay trước mặt.
Trình Thủy chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, không bình tĩnh lại được.
Sau một lúc lâu, mãi cho đến 12h, màn hình di động hơi sáng lên một chút, nhắc nhở tự động tắt máy hiện ra, đã bị cô ấn hủy bỏ.
Trình Thủy click mở liên hệ gần nhất gọi qua.
Điện thoại được nhận rất nhanh, câu đầu tiên phun ra vẫn là một câu rất quen thuộc ba chữ: "Cô là ai?"
Ngọn lửa dưới đáy lòng Trình Thủy đang bốc lên cháy hừng hực, lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
Cô không tin Quý Diễn không quan tâm.
“Nói đi”
“Anh đoán xem?”
“Còn vô nghĩa nữa thì tôi cúp đây.”
“……”
Trình Thủy hoàn toàn tắt lửa, cô không mang chìa khóa, không dám lỗ mãng, tức giận đem ba chữ “Con mẹ nó” nuốt vào: “Em gái…… anh”*
(*Đoạn này, lúc trên chị định chửi là "Ngươi.... mẹ nó", đoạn dưới chị phun ra chứ "ngươi" rồi nhưng lại phải nói là "muội muội")
___________
Tác giả có lời muốn nói: Tạm thời không nói thân sơ, về sau có cảm giác sẽ nói.
Viết chơi chơi, cụ thể nhiều hay ít chữ cũng không biết, viết đến chỗ nào tính chỗ đó đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...