Sáng
hôm sau, có lẽ là ánh mặt trời khiến cô cảm thấy an toàn nên cô có thể
ngủ gật một giấc ngắn. Khi tỉnh lại, cô nhìn thấy khuôn mặt đầy bọt của
người đàn ông đứng cách đó không xa, đang soi gương cạo râu. Cô nghi
hoặc nhìn anh ta, trong lúc nhất thời không ai có phản ứng.
Gerard nhìn đôi mắt hơi ngốc của Bạch Khả trong gương, quay đầu nói một câu: “Đèn trong phòng tắm quá mờ, tôi sợ cạo rách mặt tôi.”
Vô số bọt và râu ria bị loại bỏ, dần dần hiện ra khuôn mặt trơn bóng.
Gerard trong gương và người có bộ dạng tục tằng trước kia giống như hoàn toàn là hai người khác nhau.
Chưa xét đến anh ta xấu hay đẹp, Bạch Khả chỉ cảm thấy một màn này tựa
như [ mặt nạ ] trong thần thoại Trung Quốc. Gerard kéo bỏ mặt nạ giảng
viên đại học thân thiện, biến thành một kẻ cướp ngang ngược không có văn hóa.
Dùng khăn mặt lau hết bọt còn sót lại trên da, Gerard xoa xoa cái cằm trơn nhẵn, vừa lòng xoay người hỏi Bạch Khả: “Thế nào, có đẹp trai hơn không?”
Bạch Khả không định trả lời, lập tức đi vào phòng tắm rửa mặt.
“Này, cô làm tổn thương đến tự tôn của tôi.” Lúc cô đánh răng, Gerard đi đến cửa phòng tắm, cả người che khuất hết ánh sáng ngoài phòng. Anh ta nói: “Cô không thấy tôi rất giống một minh tinh sao? Lúc ở Châu Phi, tôi đã làm biết bao đàn bà phải say mê.”
Nhổ bọt trong miệng ra, Bạch Khả nói: “Không biết.”
“Vậy để tôi nói cho cô, tôi có một biệt hiệu, gọi là ‘Marlon Brando’.” Gerard làm động tác của Marlon Brando. Một tay bỏ vào trong túi, một
tay tùy ý buông xuống, hơi nghiêng người. Ngoài làn da có màu lúa mạch,
thì nhìn tổng thể, anh ta quả thật cũng có mấy phần giống Marlon Brando.
“Biệt hiệu này là do anh tự giúp mình đặt.” Bạch Khả nói.
“Cái này…… Ha ha, đúng vậy.” Gerard cười thừa nhận.
Bầu không khí thoải mái tại giờ khắc này khiến cho Bạch Khả gần như
quên mất kẻ đang đứng ở trước mặt, là kẻ điên đã cản trở đường đi của cô một cách vô lý. Anh ta tựa như bình nguyên lớn vào mùa xuân, một giây
trước vẫn là ánh mặt trời trên cao chiếu rọi, giây tiếp theo đã gió táp
mưa rào.
Kẻ điên này từ đầu đến cuối vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười đến tận lúc bọn họ lái xe lên đường, lại còn liên tục kể những câu chuyện cười thú
vị. Có đôi lúc cũng khiến Bạch Khả nhịn không được mà bật cười. Sau khi
nụ cười qua đi, thì sự trống rỗng càng sâu hơn nhiều. Trong lơ đãng, cô
cúi đầu nhìn câu nói ở hạt cúc may trên cổ áo của mình, bỗng nhiên hiểu
được ý của nó.
“Đời người không gì hơn cái này, một vở hài kịch.”
Người nói câu này là Gerard. Anh ta kéo áo cô qua nhìn kỹ vài giây rồi buông ra. Hai tay đập mạnh lên tay lái, chửi bậy: “Câu này thật con mẹ nó đúng.”
Người vừa nãy còn không ngừng chọc cười, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.
Tốc độ xe đột nhiên nhanh hơn, Bạch Khả phải bám vào cửa xe mới ổn định được cơ thể. Xe vốn chạy thẳng quốc lộ 66 bỗng nhiên lệch khỏi đường
quỹ đạo rồi quẹo trái, chạy trên cỏ một lúc mới thông ra quốc lộ. Tốc độ xe lúc này mới giảm lại.
Nhìn cảnh sắc vô vị một lúc, Bạch Khả cảm thấy hơi buồn ngủ. Đang ngáp
dài, thì một loạt kiến trúc sắp xếp khéo léo vươn từ xa đến gần, theo
bên cạnh bọn họ dần tiến đến gần. Ven đường, một cô gái Anglo mặc váy
dài màu đen mang vòng cổ bằng bạc, đứng trong khoảng sân toàn là cây
xanh, còn có cánh cổng chạm trổ hoa văn.
Nhìn thế nào, thì nơi này cũng không giống nơi mà kiểu người như Gerard sẽ đến. Cô còn nghĩ rằng anh ta sẽ mang cô đến vùng núi hoang vu nguy
hiểm hoặc là đồng hoang với những cái cây kỳ lạ.
Chỉ sửng sốt một lúc, nhận thức của cô đối với anh ta lại khôi phục như trước. Bởi vì, cho dù cái thành phố có đầy tình thơ ý họa này khiến anh ta lựa chọn dừng lại, nhưng vẫn không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Dưới ánh mặt trời bị che khuất bởi cây cối tươi tốt ở trước nghĩa
trang, Gerard dừng chân thật lâu. Như là rốt cuộc cũng nhìn đủ cái nơi
tĩnh mịch này, anh ta nắm lấy cổ tay Bạch Khả đi nhanh vào.
Anh ta nhìn không chớp mắt, đi xuyên qua vô số tấm bia đá tương tự
nhau, đứng trước một cây thập tự giá gỗ được đẽo gọt tỉ mỉ.
Nhìn từ đằng sau anh ta, Bạch Khả nhìn thấy tấm ảnh trên bia là hình
một cô gái. Cô gái rất đẹp, nhìn rất trẻ. Không biết cô ấy và Gerard có
quan hệ gì.
“Elektra, anh……”
Quen nhìn thấy một Gerard vô lương tâm, nhưng đứng trước mặt cô gái
này, không, là ở trước bia mộ của cô gái này, lại có chút mất tự nhiên.
Anh ta vẫn luôn cảm giác trên tay thiếu cái gì đó, vỗ đầu mới nhớ ra,
vừa rồi anh ta quá vội nên ngay cả hoa cũng quên mua.
Đi một vòng, anh ta vọt tới trước một tấm bia mộ bên cạnh, cầm những
bông hoa người ta đặt trên mặt đất lên. Lại nhìn quanh một vòng, đi đến
một tấm bia mộ khác, nhấc một cái lọ hoa đầy dung dịch silicat natri
lên, ném những bông hoa dại khó coi trong đó xuống rồi bỏ vào những bông hoa mà mình mới lấy được.
Sửa lại những nhánh hoa lộn xộn, anh ta cầm kiệt tác của mình trang trọng đặt trước mộ của cô gái kia.
Bạch Khả ý thức được, anh ta đặc biệt đến đây để thăm mộ. Dựa theo tập
tục của Trung Quốc, thăm mộ là chuyện rất được chú trọng. Cô quay đầu
chạy vào trong xe, đem hết đồ ăn bọn họ đã chuẩn bị để ăn dọc đường ra,
lại chạy về đây, bày từng thứ từng thứ trên mặt đất.
Gerard nhìn thấy cô lấy nhiều thứ linh tinh như vậy liền lấy làm kinh
hãi, anh ta quá chuyên tâm về ngôi mộ trước mặt, nên không có chú ý đến
cô.
“Cô vừa mới chạy đi?” Anh ta hỏi.
“Đúng vậy, tôi chạy ra xe lấy vài thứ.” Bạch Khả nói rồi quỳ trước bia mộ, hai tay tạo thành chữ thập bắt đầu bái lạy.
“Cô đang làm gì đó?” Gerard hỏi.
“Tôi đang cầu nguyện, xin người chết phù hộ chúng ta.”
“Cô ấy sẽ không phù hộ tôi.”
“Vì sao, chẳng lẽ cô ấy không phải là người thân của anh?”
Gerard nửa quỳ trước bia, vươn tay chà lau bụi trên ảnh nói: “Con bé là em gái tôi, mất khi chỉ mới mười hai tuổi.”
“Trẻ như vậy đã……”
Lúc Bạch Khả vừa ngồi xuống, Gerard liền chậm rãi kể chuyện cũ: “Nháy mắt đã được mười năm, mười năm trước, cha mẹ tôi làm ăn thua lỗ, nên
hai người đã hẹn cùng uống thuốc ngủ tự sát. A, thật là vô trách nhiệm.
Còn lại tôi và cô em gái tám tuổi, chúng tôi bị gởi nuôi ở một gia đình, mấy tháng sau liền trốn khỏi cái ‘Nhà tù’ đó, rồi được một gánh hát
rong thu nhận, đi theo bọn họ biểu diễn khắp nơi. Khi đó tuy rằng vất vả nhưng rất vui vẻ, bởi vì tôi và Elektra đều có sự say mê với diễn
kịch.”
“[Chuyến tàu mang tên dục vọng] cô xem qua chưa? Con bé trông giống như tiểu Vivien Leigh, mà tôi thì giống Marlon Brando. Chúng tôi là Kim Đồng Ngọc Nữ của đoàn kịch. Khi đó chúng tôi
đều còn quá nhỏ, chỉ có thể hát những bài ca dao gì gì đó, ví dụ như:
Mary có một chú cừu nhỏ, chú cừu nhỏ, chú cừu nhỏ……” Gerard nói xong liền hát lên, hai tay đong đưa theo tiếng hát.
Cười hát hết một lần, anh ta lại sụp mặt xuống, nói: “Có một hôm buổi biểu diễn kết thúc, chúng tôi đến vùng lân cận để tìm trò
chơi cho vui, ai ngờ lúc tôi mua kem về thì đã không thấy tăm hơi của
con bé nữa. Chờ khi tôi tìm được con bé…… Con bé đã……”
Thân thể ngửa ra sau, Gerard đưa cánh tay đang đặt phía sau lên bưng mặt để ngăn nước mắt, không cho chúng chảy ra.
“Con bé rất ngoan,” Anh ta nhìn bầu trời nói, “Tuy rằng tôi lớn hơn con bé, nhưng thật ra vẫn là con bé chăm sóc tôi, ngay cả cơm cũng để dành cho tôi. Một cô bé thiện lương, lại xinh đẹp như
vậy, quả thực chính là thiên sứ rơi xuống nhân gian. Nhưng vì sao Thượng Đế lại cướp con bé đi sớm như vậy, còn dùng phương thức tàn nhẫn như
thế.”
“Phương thức gì?” Bạch Khả thật dè dặt hỏi.
Đợi một lúc lâu, cô nghe được anh ta nói: “Sau khi con bé bị cưỡng bức, lại bị chặt đứt cổ.”
“Trời ạ.” Bạch Khả che miệng lại, cô nhìn cô bé trong ảnh, không thể tin một
người xinh đẹp hồn nhiên như vậy lại có thể bị đối xử như thế.
“Bây giờ, cô đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao tôi lại muốn dẫn cô tới nơi này chưa?” Gerard lấy cánh tay đang che miệng của cô ra, kéo cô lại gần mình.
Bạch Khả lắc đầu.
Anh ta đẩy mạnh cô ra, bật dậy đạp cô một cước rồi la lên: “Bởi vì người cưỡng bức con bé, tên là Paul Sartre, hắn ta bị cô giết!”
“Paul Sartre?” Cô ôm bụng bị đá đau, trong đầu hiện lên khuôn mặt đeo kính đen mơ hồ.
“Không nhớ?” Gerard cười lạnh nói, “Để tôi nói cho cô vậy, người này không phải là người cô có thể giết,
hắn ta phải để tự tôi xuống tay. Biết vì sao không? Bởi vì nếu không
giết hắn ta, thì cả đời này tôi sẽ mãi mãi là một gã ngốc, một kẻ hèn
nhát, là thằng khốn không bằng một con chó! Ha ha ha ha……”
Anh ta cười lớn, quỳ trên mặt đất khóc nức nở.
“Cô có biết tôi đã làm gì không?” Anh ta cúi đầu nói, “Tôi mang theo dao đi giết hắn ta, bị người của hắn ta bắt được. Lúc ấy tôi còn chưa muốn chết, tôi liều mạng phản kháng, giết một tên bảo vệ
trong đám đó. Cô có biết hắn ta đã nói gì không, hắn ta nói hắn ta rất
thích tôi. Không đến vài ngày sau liền sắp xếp cho tôi một công việc béo bở, tôi nghĩ trước cứ làm đã rồi chờ cơ hội. Sau đó, cứ mỗi lần tôi
muốn xuống tay, hắn ta sẽ cho tôi một ít quyền thế, tôi nhờ vào thế lực
của hắn ta để lập một bang phái khác, lập lời thề không đánh đổ hắn sẽ
không bước vào nội châu nửa bước. Nhưng lúc tôi từ Châu Phi trở về, mọi
thứ đều đã kết thúc.”
“Là cô, Bạch Khả!” Anh ta túm áo Bạch Khả hét lên, “Là đồ ngu nhà cô, đã khiến tôi vĩnh viễn trở thành người có tội!”
Dưới sự trách mắng của anh ta, Bạch Khả thiếu chút nữa đã nghĩ mình
thật sự phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng khi cô nhắm mắt lại
suy nghĩ một lát liền ngộ ra, cô vô tội. Cô chỉ là một con cừu non thế
tội, hứng hết lửa giận mà anh ta không có chỗ phát tiết.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sẽ không để mặc cho người ta xâu xé nữa.
“Gerard Benard,” Cô nhìn thẳng anh ta nói, “Anh biết mà, không phải tôi.”
“Không phải cô?” Gerard hỏi cô, hoặc như đang lẩm bẩm tự nói.
“Không phải tôi.” Cô kiên định nói.
“Không phải cô……” Anh suy sụp buông tay.
Áo được thả ra, Bạch Khả vuốt cổ ho khan. Gerard đứng trước mặt cô, hô
hấp lần sau nặng hơn lần trước. Cô thấy anh ta như vậy, bỗng nhiên nghĩ
đến một loạt chữ đỏ — kẻ khác tức là địa ngục ở trong câu lạc bộ khi cô
gặp Paul Sartre.
“Vậy thì là ai? Là ai? Là ai!” Gerard đột nhiên ngẩng đầu, rống to, đi qua đi lại giống như một con
thú bị vậy hãm. Vết sẹo của anh ta bị vạch trần, đau đến nổi muốn cắn
người xung quanh.
Một lúc sau, Bạch Khả bình tĩnh nói: “Thật ra anh không cần phải tự trách như vậy, Elektra trên trời có linh, cô
ấy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy anh bởi vì báo thù mà thống khổ như thế. Cô ấy chỉ hy vọng anh có thể sống tốt mà thôi.”
“Cô cũng không phải con bé, làm sao cô biết được!” Gerard một cước đá bay lọ hoa trước bia mộ của người khác.
Đóa hoa héo rũ thê lương rải đầy đất, Bạch Khả nhìn chúng thở dài nói: “Đều là người đã chết, vì sao anh không thể để cô ấy an bình? Anh tra tấn
bản thân như vậy, để bản thân sống trong thù hận chính là tưởng niệm cô
ấy sao? Nếu tôi chết, tôi sẽ không muốn Nhất Đường báo thù, tôi chỉ hy
vọng anh ấy có thể sống hạnh phúc suốt đời này.”
“Nhưng tôi không chỉ không giúp con bé báo thù, còn thành tay sai của thằng khốn đã cưỡng bức cô bé!”
“Cô ấy sẽ tha thứ cho anh.”
“Con bé sẽ sao?”
“Cô ấy sẽ.”
“Là con bé nói với cô?”
Gerard làm ra bộ dạng ngây ngô khó hiểu, chờ đợi câu trả lời của cô.
Bạch Khả quay mặt đi trong thất vọng, loại chuyện này cô chưa bao giờ
gặp qua, tìm không ra câu nói của người xưa để thuyết phục anh ta. Mà
chính cô lại không thể tinh tường biểu đạt ý nghĩ trong lòng.
“Không phản đối?” Gerard cười.
“Vậy anh muốn thế nào? Tìm tôi báo thù sao?” Bạch Khả nói.
“Cô khiến tôi không thoải mái, tôi đương nhiên cũng muốn cô không
thoải mái. Tôi muốn cả đời này cô cũng không thể gặp được chồng của cô.”
“Anh là đồ điên!”
Bạch Khả đứng dậy, lại bị đẩy xuống, cứ muốn đứng dậy lại ngã xuống.
Gerard ngồi cạnh mộ, lạnh lùng nhìn cô thống khổ giãy giụa trên mặt đất.
Nắm lấy đám cỏ, cô cau mày. Lúc này đây, cô thật sự không biết nên làm
cái gì nữa. Theo lông mi nhìn anh ta một cái, cô không thừa nhận mình
thua nên lại tự mình đứng lên.
Nên làm cái gì bây giờ?
Elektra ở trong ảnh đang cười, Bạch Khả thực hy vọng cô ấy có thể cho cô một sự chỉ dẫn.
“Elektra, cô nhất định đã nhìn thấy.” Cô nói. Cô vẫn tin rằng, trên thế giới mỗi ngày đều xảy ra kỳ tích. Hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn lên trời, khàn giọng hét: “Elektra, nếu cô nghe thấy thì hiển linh đi. Cô xuất hiện đi, Elektra, nói cho anh cô biết cô đã tha thứ cho anh ta. Elektra!”
“Vô dụng.” Gerard vuốt bia mộ nói.
“Elektra! Tôi biết cô khẳng định đã sớm tha thứ cho anh ta. Cô hãy nói cho anh ta đi, cô muốn anh ta thống khổ như vậy hoài sao? Xuất hiện đi, cho dù là biến thành một con chim, một phiến lá, hoặc một cơn gió!”
Hét xong câu này, Bạch Khả dừng lại thở dốc. Mọi ngôi mộ trong vườn,
trầm mặc trầm mặc, tĩnh mịch tĩnh mịch, không hề phản ứng.
Gerard nghiêng người, ngã đầu lên bia mộ.
“E — lek — tra!” Bạch Khả dồn hết khí lực toàn thân hét to.
Đúng lúc này, một giọt nước nhỏ xuống mũi, dần dần, giọt nước mưa càng
ngày càng nhiều, càng ngày càng dày. Mưa lớn mát lạnh không hề có dấu
hiệu mà rơi xuống. Gerard kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy bầu trời quang
đãng, ánh mặt trời vẫn như trước.
“Cô ấy nghe được……” Bạch Khả kinh ngạc nhìn màn mưa trước mặt, xoay người cười nói, “Gerard, anh xem, cô ấy nghe được!”
Người đàn ông phía sau còn khiếp sợ hơn cả cô, mưa rơi trên lông mi,
anh ta nhìn bầu trời không chớp mắt. Nơi khóe mắt chảy xuống không biết
là mưa hay nước mắt.
“Elektra?” Anh ta vươn tay, lấy tay hứng mưa. “Thật là em sao? Em tha thứ cho anh?”
Mưa càng rơi xuống càng lớn, như đang thừa nhận suy nghĩ của anh ta.
Đầu tiên là khóe miệng chậm rãi hé ra, sau nữa là từ trong cổ họng phát ra âm thanh. “Ha ha ha ha……” Gerard cười đến không thể kiềm chế, anh ta cởi áo, mở rộng hai tay hướng lên bầu trời, để cho mưa rơi trên cơ thể anh ta. “Elektra, anh rất nhớ em, Elektra!”
Gerard vừa hét vừa nhảy lại vừa chạy trong mưa, Bạch Khả lui về sau,
chừa lại toàn bộ khoảng đất trống cho anh ta. Dưới chân giẫm phải cái gì đó, cô ngã ngồi trên mặt đất. Một đóa cúc nằm trong tay, cô vươn tay
lau bùn trên cánh hoa. Cơn chóng mặt kéo tới, cô từ từ nhắm hai mắt, mệt mỏi nói: “Em cũng rất nhớ anh, Nhất Đường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...