Edit: zhuudii
Thầy giáo điểm danh xong, ở lớp 1 của bọn họ Sơ Nhất vẫn không hề biết ai như cũ, trừ 7 người trong phòng ký túc của cậu ra cậu không hề chú ý thêm một người nào khác.
Dù sao thì cậu cũng đứng hàng đầu, người khác đều dám ngóc đông ngó tây nhìn người, cậu không dám.
Cậu đi học chín năm, chưa từng trải chuyện thế này.
Đại đa phần cậu đều cúi đầu, bên cạnh có ai, ai tên là gì, trông như nào, cậu chưa từng có hứng thú.
Nhưng mà.
Cả lớp đều biết hết rồi, cái người đứng hàng đầu kia.
Là Chó đất Sơ Nhất.
Sơ Nhất rất muốn kéo Hồ Bưu ra ngoài đập một trận, cho cậu ta trải nghiệm được cái gì gọi là Chó đất.
Có điều không có cơ hội.
Sau khi thầy giáo điểm danh xong liền bắt đầu học quân sự.
Huấn luyện viên của bọn họ họ Trần, cao to đen, cường tráng, giọng rất vang.
"Các bạn học!" Huấn luyện viên Trần đứng trước mặt Sơ Nhất rống lên, vang dội đến mức cậu mơ màng luôn, sau đấy nói cái gì cũng nghe không rõ nữa.
Tiếp đó họ được đưa đến địa bàn của chuyện ngành Sửa chữa ô tô.
Một dãy mái che ô tô nhưng đều thấp không che được mặt trời, mấy cô gái được huấn luyện trong bóng râm của toà nhà dạy học thoải mái hơn nhiều.
Nội dung huấn luyện lúc đầu cũng không khác gì hồi cấp 2 lắm, xếp thành hàng, so trái phải trước sau, điểm số, xoay trước sau trái phải.
Chính là cái xoay trước sau trái phải này.
Làm Sơ Nhất cảm thấy rất nhiều chuyện trên thế giớ này đều giống nhau.
Cho dù đi tới đâu, cho dù là bao nhiêu tuổi, vẫn có người sẽ không phân biệt được phải trái.
Mỗi lần quay một cái, đều có thể nhìn thấy những người đứng đối diện nhìn chằm chằm vào nhau, hơn nữa đều sống chết không nhìn qua bên cạnh, muốn cược một lần là mình đúng.
Sơ Nhất rất căng thẳng, mỗi lần có người làm sai đêu sẽ bị Huấn luyện viên Trần xách ra ngoài đứng trước đội ngũ xoay không mười thì tám lần, xoay đến chừng nào đúng thì thôi.
Loại chuyện này cậu tuyệt đối phải tránh, danh hiệu Chó đất bị truyền ra ngoài đã làm cậu có áp lực rất lớn rồi, nếu cậu mà làm sai rồi bị xách ra ngoài trước mặt nhiều người như vậy mà làm lại, không chừng cậu xoay 80 vòng cũng xoay không được.
Có điều càng căng thẳng sẽ càng làm sai, đây là một cái kinh nghiệm vô cùng có kinh nghiệm.
Sơ Nhất không chỉ là làm sai rồi, mà còn không phải loại sai không phân biệt được trái phải mà nhiều người mắc phải.
Ở chỗ đi đều một hai một hai, cậu đi cùng tay cùng chân.
Căng thẳng một cái liền đi cùng tay cùng chân, chuyện này rốt cuộc cũng đã xảy ra trên người cậu.
Hơn nữa bởi vì đám học sinh này có hơi lười biếng, huấn luyện một tiếng đã làm Huấn luyện viên Trần vô cùng khó chịu, đối với người làm sai không phải phạt làm lại động tác mấy lần nữa.
"Báo tên!" Huấn luyện viên Trần nhìn chằm chằm cậu.
"Sơ Nhất." Sơ Nhất trả lời, bời vì căng thẳng, giộng cậu còn không phát ra nổi.
"Báo thêm một lần, không nghe rõ!" Huấn luyện viên Trần nói.
"Sơ Nhất." Sơ Nhất báo thêm một lần.
Cậu đã cố gắng phóng đại giọng của mình nhưng vẫn nghe không lớn.
Hơn nữa bởi vì cần phỉ khống chế chính mình để không cần vì căng thẳng mà nói hai chữ cũng không được, cậu có hơi kéo dài giọng ra.
"Được, giỏi ghê nhỉ" Huấn luyện viên Trần gật đầu, "Bước ra khỏi hàng!"
Sơ Nhất không biết mình còn có thể khiến Huấn luyện viên đánh giá về cậu như vậy, cậu có hơi mờ mịt mà bước ra khỏi hàng.
"Hít đất 60 cái!" Huấn luyện viên Trần nói.
Trong đội ngũ xôn xao một trận.
Sơ Nhất ngẩn người, cảm thấy mình đúng thật là xui tận mạng.
Huấn luyện viên Trần vừa mới nói là sau một tiếng có thể nghỉ ngơi một chút, kết quả đã sắp nghỉ ngơi rồi mà cậu vẫn còn bị xách ra, hơn nữa còn phải hít đất 60 cái.
Quan trọng là bây giờ bên cạnh có hai lớp đang nghỉ ngơi, lại còn là học sinh nữ bên giáo viên mầm non.
"Nhanh lên! Đừng có lề mề!" Huấn luyện viên Hà Trần nói.
"Chó đất cố lên!" Trông đội có người hô một tiếng.
Chó đất con mẹ nhà cậu á!
Sơ Nhất cúi đầu, hơi do dự, thật sự không còn cách nào khác, cậu nằm sắp ra đất.
"Tư thế phải chuẩn!" Huấn luyện viên Hà Trần nói, dùng mũi chân đẩy tay cậu về hai bên một chút, "Vai phải cân bằng! Người không được chạm đất! Mỗi cái đều phải đúng! Động tác sai không được tính!"
Sơ Nhất không nói gì, khoé mắt cậu nhìn thấy người vây lại, bên cạnh đã có thế thấy rất nhiều chân.
Cậu khống chế bản thân không nhìn xung quanh, nhưng vậy có thể làm cậu không căng thẳng.
Cậu căng chặt cơ thể, chống tay, áp xuống.
"Một!" Huấn luyện viên Trần đếm cho cậu một tiếng.
Thật ra ở phòng tập cũng từng tập qua hít đất, có điều số lần không nhiều lắm, bình thường đều dùng dụng cụ, kéo xà đơn và gập bụng nhiều hơn.
"Hai! Ba!" Huấn luyện viên Trần tiếp tục đếm, "Không tệ, động tác bây giờ rất tiêu chuẩn."
Sau khi làm mấy cai Sơ Nhất có hơi thả lỏng, chỉ cần không nhìn bốn phía, không nghe những tiếng khác là cậu có thể thả lỏng một chút.
"Hai mươi! Hai mươi mốt!" Giọng của Huấn luyện viên Trần khác biệt trong những tiếng nói hỗn loạn, "Hai mươi bải! Hai mươi tám!"
Sơ Nhất bât đầu cảm thấy có hơi mệt, không biết là vì căn thẳng hay vì hôm qua không ngủ ngon.
Cũng may Huấn luyện viên không nói là phải hít 100 cái, nếu không cậu phải vất vả rồi.
Cho dù có kiên trì không nổi cậu cũng không dám dừng lại, cậu sợ mất mặt trước nhiều người như vậy, lỡ như cậu không chống đỡ được cậu sợ nghe thấy tiếng cười.
"34! 34!" Giọng Huấn luyện viên Trần rất lớn.
Con số lặp lại chứng tỏ cậu làm không chuẩn, Sơ Nhất không còn cách nào đàng phải căng chặt, tiếp tục áp xuống.
Lúc được 50 cái cậu có hơi ngừng lại, điều chỉnh hô hấp.
Nói thật tuy rằng cậu tập luyện một năm, mỗi ngày đều có sức để huấn luyện, lúc này vẫn là có hơ mệt, Cái thứ này không yêu cầu nhiều sức quá, sức chịu đựng mới là điều mấu chốt, hơn nữa chỉ cần động tác có chút xíu không chuẩn thôi thì Huấn luyện viên Trần liền không đếm tiếp, cánh tay bắt buộc phải căng chặt, thắt lưng và chân phải thẳng......!Nếu để cậu là mau một chút, động tác hơi lệch một chút, cậu sớm đã hít xong rồi.
"51! 52! Giọng của người bên cạnh đè lên giọng của Huấn luyện viên, "55,56......"
"60!" Huấn luyện viên Trần vỗ tay, "61!"
Sơ Nhất ngẩn người, cái gì mà còn 61 nữa cơ?
Nhưng cậu không dám đứng lên, chỉ làm theo một cái.
"62!" Huấn luyện viên Trần tiếp tục hô.
Sơ Nhất có hơi không vui.
Ngay lúc Huấn luyện viên Trần hô 63, cậu nhanh chóng làm thêm mấy cái, động tác không chuẩn, dùng ít sức, hít đủ 70 cái cậu đứng lên.
Cúi đầy phủi phủi tay với quần.
"Được, tốt lắm," Huấn luyện viên Trần nói, "Về đơn vị!"
Sơ Nhất thở phài, nhanh chóng trở lại vị trí của mình.
"Đù má," Hồ Bưu ở sau cậu nói, "Được đó nha Sơ Nhất, tôi mà lên chắc cũng được có 30 cái đã kiệt sức rồi."
"Đừng có chém gió," Không biết ai cười, "Với cái dáng người này của cậu, hạ xuống một cái phỏng chừng còn không có sức mà lên lại."
"Nói cái gì đó! Muốn nói chuyện đúng không?" Huấn luyện viên Trần nhìn qua đây, "Muốn lên đây không, hít 70 cái như hồi nãy, vừa làm vừa nói?"
Mọi người im lặng.
Huấn luyện viên Trần dạy dỗ vài câu rồi giải tán.
Mọi người chậm rãi tản ra, Sơ Nhất cúi đầu đứng cùng người ở kí túc dưới bóng cây.
Bây giờ mọi người còn chưa thân, chỉ là chung lớp thôi, trước mât vẫn lấy phòng kí túc làm đơn vị tụ tập.
"Cậu được ghê luôn, nhìn không ra luôn đó," Lý Tử Cường nói, "Tôi nhiều nhất cũng chỉ 30 cái."
Sơ Nhất không nói gì.
Lúc làm cảm giác còn tạm, một lòng nghĩ nhất định phải làm được, không thể mất mặt, không thể bị người ta cười nhạo.
Khó khăn lắm mới thay đổi hoàn cảnh được, cậu không muốn bị xa lánh và trào phúng như trước kia nữa.
Bây giờ đã dừng lại cậu mới cảm thấy tay mình vừa mỏi vừa căng, muốn bỏ tay vào túi còn phải chọt hai cái mới tìm được vị trí của cái túi.
"Mệt hả?" Hồ Bưu hỏi.
"Cánh tay muốn đứt, đứt ra luôn." Sơ Nhất nói.
"Đứt cũng đáng đó bạn, nhìn bên kia đi," Hồ Bưu dùng bả vai đụng đụng cậu, hất hất cằm, "Cái tên Chó đất này coi như mở đầu."
Sơ Nhất nghe hai chữ ấy liền buồn bực.
Lúc Yến Hàng gọi cậu là Chó đất, cậu chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết còn cảm thấy bản thân cực kì đáng yêu.
Người ngoài gọi cậu như vậy, cậm cũng chỉ cảm thấy mình cứ như thằng ngáo.
Gọi cậu bằng chó điên cậu cũng chưa chắc là đã khó chịu đến thế.
Chỉ là bây giờ cậu thật sự không còn sức, lười đến độ chả buồn lý luận với Hồ Bưu, cậu nhìn theo hướng Hồ Bưu chỉ.
Một đám con gái đứng cùng nhau, đang nhìn về bên này.
Lúc cậu ngẩng đầu nhìn qua, tụi con gái đều hét lên.
Sơ Nhất hoàn toàn xa lạ với loại phản ứng này, thậm chí cậu còn chẳng đoán được phản ứng như thế là ngại ngùng, vui vẻ, hay là cười nhạo.
Chỉ đành quay đầu đi.
"Đúng rồi, chính là cái sự cool ngầu này," Hồ Bưu nói, "Ngầu bỏ mẹ."
"Cậu," Sơ Nhất thở dài, "Im lặng tí đi."
"Vâng thưa Cẩu ca." Hồ Bưu nói.
.......!Cút.
Sơ Nhất cảm thấy suy nghĩ của mình giờ có hơi ỉu xìu.
"Ai chụp giúp tui tấm hình với?" Chu Xuân Dương đi đến, "Mẹ tôi muốn xem, liếc mắt không thấy bà ấy liền cho rằng tôi phơi thây ngoài sân tập rồi."
"Đưa điện thoại đây," Trương Cường vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh nói, "Tôi chụp giúp cậu."
Chu Xuân Dương ngồi vào cạnh bồn hoa, duỗi dài chân ra, "Biết chụp thế nào không?"
"Không biết," Trương Cường nhấn chụp một cái, "Được rồi, cậu nhìn thử đi."
"......!Có thể đổi người khác không?" Chu Xuân Dương nhìn lướt qua điện thoại, "Chân tôi bị cậu chụp đến còn có 3 tấc." (30cm)
"Ảnh cho mẹ cậu xem còn chú ý như vậy." Cao Hiểu Dương ở bên cạnh cười nói.
"Mẹ tôi vừa có được, quay đầu liền đăng lên Khoảnh khắc, Tôi không thể đánh mất người này," Chu Xuân Dương thờ dài, "Bạn bè thân thiết của bà ấy sẽ đưa cho con gái nhà họ xem......"
"Được được được, tôi nghiêm túc giúp cậu chụp một tấm," Trương Cường nói, "Để cậu không phải mất mặt trước con gái người ta."
Chu Xuân Dương đỏm dáng cực kì, Sơ Nhất nhìn cậu ta chỉ đạo Trương Cường cỡ năm phút, cuối cùng mới được một tấm thông qua xét duyệt.
"Cảm ơn," Chu Xuân Dương nói, "Đi thôi, mời các cậu uống nước."
Sơ Nhất cầm Coca, nhìn Chu Xuân Dương cảm thấy mình mâu thuẫn cực kì.
Cậu muốn chụp một tấm gửi cho Yến Hàng nhưng tự chụp thì khó chụp toàn thân, tìm người khác chụp thì cậu lại không có cái "tài ăn nói" để chỉ đạo.
Mà người đỏm dáng như Chu Xuân Dương, vừa nhìn liền biết chụp rất đẹp.
Nhưng mà......!Chậc.
Cậu ngửa đầu uống hai ngụm Coca, cắn răng, Chu Xuân Dương thì Chu Xuân Dương.
Cậu lấy điện thoại ra, đi đến cạnh Chu Xuân Dương.
"Giúp cậu chụp ảnh hả?" Chu Xuân Dương không đợi cậu mở miệng đã hỏi một câu.
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.
Chu Xuân Dương vào vào vậy thang mà vừa rồi cậu đứng: "Cậu đứng đó đi, cái tư thế hồi nãy rất được."
Sơ Nhất lui về, có điều cậu quên trước đó mình đứng cái tướng gì rồi.
Chu Xuân Dương đi đến kéo kéo ống quần cậu, giúp cậu chọn tư thế sau đó liên tục chụp mấy tấm: "Cậu xem thử đi."
Sơ Nhất nhìn mấy lần.
Ngầu cực kì.
Cho dù tên Chó đất cũng ngầu kinh khủng luôn.
"Cảm ơn cậu." Cậu cười cười.
"Gửi cho ai thế?" Chu Xuân Dương hỏi một câu.
"Bạn......!Bạn tôi." Sơ Nhất đột nhiên có hơi chột dạ một cách kì lạ.
"Yến Hàng hả?" Chu Xuân Dương cười, lại hỏi một câu.
Sơ Nhất đơ ra, cậu không ngờ Chu Xuân Dương sẽ đoán chuẩn như thế, cả buổi trời mới lên tiếng: "Ờ."
Yến Hàng chuẩn bị đi đến văn phòng chả quản lí.
Lúc đi được nữa đường thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, là Sơ Nhất gửi tin nhắn đến.
Một bức ảnh chụp.
Mặc đồng phục quân sự đứng trên bậc thang.
Không biết là ai chụp cho cậu, so với cậu chụp đẹp hơn một vạn lần, góc độ ánh sáng rất, mồ hôi trên mặt loé sáng, chân 1m7 lại chụp ra cái hiệu quả 3m82 luôn.
- Bé chó đẹp trai.
Hắn trả lời một câu, bỏ điện thoại lại vào túi, gõ gõ cửa văn phòng giám đốc.
"Vào đi." Quản lí ở bên trong lên tiếng.
Hân đẩy cửa phòng ra: "Quản lí Đường."
Trong văn phòng không chỉ có mỗi quản lí mà còn có giám đốc mới đến của bọn họ.
"Tiểu Yến à," Quản lí đường nói, "Thức đơn buổi sáng cậu đem đến tôi xem rồi, dịch không tệ, rất chuẩn."
"Cảm ơn quản lí Đường." Yến Hàng nói.
"Đây còn mấy cái cậu ở đây dịch một chút đi." Quản lí Đường đưa tờ giấy đến.
Yến Hàng lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, cầm bút: "Lobster and fennel risotto......!Cashew granola......!Risotto tôm hùm, ngũ cốc Granola......!Pickled Tokyo turnips......"
Giám đốc vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn, làm hắn có hơi căng thẳng.
Pickled Tokyo turnips.
Turnips hắn học rồi nhưng căng thẳng quá đột nhiên kẹt mất tiêu.
"Pickled Tokyo turnips?" Giám đốc nói lại một lần.
"Su hào muối chua." Yến Hàng nói xong liền muốn quay đầu ra khỏi văn phòng luôn.
Giám đốc bật cười.
"Củ cải muối chua," Yến Hàng nhớ lại, viết len giấy, "Ngại quá, lúc học thì nhớ đến su hào."
"Rất tốt." Giám đốc cười, gật đầu.
"Làm tổ trưởng tạm thời thấy thế nào?" Quản lý Đường hỏi, "Hai ngày ngày chị Trần của cậu không ở đây, cậu có gặp khó khăn gì không?"
"Vẫn ổn, trước đó chị Trần có giận giúp tôi một khoảng thời gian rồi," Yến Hàng nói, "Hai hôm nay cũng có gọi điện thoại cho chị ấy, cơ bản vẫn ổn."
"Nhân viên khác đều có thể phối hợp không?" Quản lí đường lại hỏi.
"Đều phối hợp, trước đây từng làm với nhau, đều hiểu nhau khá rõ, cũng đều phối hợp với tôi." Yến Hàng nói.
"Vậy được, cậu tiếp tục cố gắng nha, vất vả rồi." Quản lí Đường gật đầu.
Lúc Yến Hàng ra khỏi văn phòng thì nhíu mày.
Chỉ mỗi phiên dịch vài món ăn, quản lí Đường không đến mức gọi riêng hắn vào văn phòng.
Cái chủ đề tùy ý như nhân viên khác có phối hợp không mới là nguyên nhân chính.
Yến Hàng thở dài, chắc chắn là có ai đó không vừa ý với hắn nên đi phản ánh với quản lí rồi.
Loại chuyện này chẳng hiếm nhưng đối với Yến Hàng mà nói, cái cảm giác này có hơi mệt.
Hắn đi theo bố vẫn luôn sống tùy ý và vui vẻ, cho dù là đi làm cũng rất đơn giản, không nghĩ phải lên chức, không quan tâm cạnh trạnh, không có tiền thì đi làm, đổi chỗ ở thì rời đi.
Áp lực công việc và mối quan hệ giữa con người với nhau, đối với hắn thì đối phó có hơi mệt người.
Lúc còn làm phục vụ vẫn ổn, bây giờ làm tổ trưởng tạm thời, mỗi ngày tan làm một cái là mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Hắn xuống lầu, đi đến cửa sau của khách sạn.
Bên này rất yên tĩnh, trừ xe vận chuyển hàng hoá này nọ ra, nhân viên sẽ rất ít khi đến, bình thường trước khi ăn cơm hắn sẽ đến đây nghĩ ngơi một chút, để bản thân thả lỏng được xíu để có thể đối phó được bận rộn sau đó.
Hắn đứng cạnh thùng rác châm điếu thuốc, lấy điện thoại ra nhìn ảnh chụp của Sơ Nhất.
Sơ Nhất chính là Chó đất nhìn có thể đỡ mệt.
Có đôi khi nghĩ đến dáng vẻ nói lắp mà lải nhải của Sơ Nhất, Yến Hàng sẽ cảm thấy rất muốn cười.
- Có một chuyện xấu hổ kinh khủng luôn.
Sơ Nhất gửi tin nhắn đến, không chờ hắn trả lời, đã gửi liền mấy tin đến.
Sơ Nhất đánh chữ trên điện thoại nhanh nhẹn hơn so với lúc cậu nói chuyện nhiều, độ dài tin nhắn gửi đến còn dài hơn đối chân vừa nãy cậu gửi đến luôn.
- Bạn học em nói với người khác biệt danh của em là Chó đất
- Bây giờ đồn ra ngoài hết trơn rồi, giờ ai cũng biết cái người học lớp 1 Sửa chữa ô tô hôm đó đánh nhau tên Chó đất, bây giờ cậu ấy còn gọi em là Cẩu ca
- Em sợ cậu ấy kêu em như thế bị người ta nghe thấy xong cái ai cũng gọi em là Cẩu ca luôn
- Xấu hổ quá đi
Yến Hàng cầm điện thoại, đầu tiên là ngẩn người sau đó không nhịn được mà cười ra tiếng, thuốc lá suýt nữa là rơi luôn, cười một hồi mới dừng lại được.
- Ha ha ha ha ha ha
- Đừng cười mà, có gì hay mà cười hở, em làm sao bây giờ
"Gì mà làm sao bây giờ hả?" Yến Hàng cười, gửi voice sang, "Này người ta gọi là dung tục mà thanh nhã đó, ngầu ghê nha mỹ thiếu niên."
-......
- Phải tập hợp rồi, tập xong em gọi cho anh
- Được ạ Cẩu ca
-!!!!!!
Buổi chiều học quân sự Sơ Nhất không làm sai gì nữa, cậu thật sự không muốn bị xách ra ngoài hít đất nữa, một là sợ người ta vây xem, hai là cánh tay mỏi quá trời luôn rồi.
Có điều cái loại chuyện vây xem này không thiếu được.
Buổi chiều nữa sinh bị ngất hai người, người ở Sửa chữa ô tô của họ đều là con trai thế mà cũng ngất một người.
Học xong chủ nhiệm lớp thở dài: "Tố chất thân thể này của cái em thật sự là vấn đề mà, Hôm nay nhà ăn có chuẩn bị đồ uống giải nhiệt, lát nữa đi uống chút đi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đừng có ra ngoài mà quậy phá, ngày mai thầy không muốn nhìn thấy ai ngất nữa đâu."
"Phơi nắng thêm chút nữa thì tui cũng ngất luôn." Hồ Bưu lau lau mồ hôi, cậu ta béo người, tuy rằng tự xưng là Đại Hổ nhưng cả một buổi chiều đến mèo cũng không so nổi.
Sau khi về kí túc tắm rửa, cả đám người đến nhà ăn ăn cơm.
Sơ Nhất lại lần nữa cảm thấy mình quê, thẻ cơm không nạp tiền, nạp tiền xong còn không biết dùng, cả đường đều là Hồ Bưu dạy cậu.
Ăn cơm xong cậu nằm trên giường không muốn nhúc nhích nữa, cậu nhìn thời gian cũng hòm hòm rồi, cậu gọi điện cho Yến Hàng.
"Tập xong rồi à?" Yến Hàng nghe điện thoại, bên kia nghe tiếng rất ồn.
"Anh còn chưa, chưa tan ca á?" Sơ Nhất trở mình, quay mặt vào tường nhỏ giọng nói.
"Chưa nữa," Yến Hàng cười cười, "Hôm nay có hội nghị, lúc này còn đang bận."
"Vậy em cúp," Sơ Nhất nhanh chóng nói.
"Không sao," Yến Hàng nói, "Vài phút không trễ được, hôm nay học quân sự cảm giác thế nào?"
"Cũng tạm, có hơi, mệt." Sơ Nhất nói.
"Mới ngày đầu đã mệt rồi?" Yến Hàng nói, "Em tập boxing một năm như không tập vậy à?"
"Cũng không, phải, em bị phạt, hít đất 6, 60 cái," Sơ Nhất thở dài, "Còn là cái, cái loại cực, cực kì tiêu chuẩn, á, cánh tay mỏi, mỏi."
Yến Hàng bật cười: "Đáng thương quá đi, đợi chừng nào em học quân sự xong rồi anh dẫn em đi mát xa."
Sơ Nhất cười cười, ngẫm lại nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh có thể hít bao, bao nhiêu cái?"
"Cực kì tiêu chuẩn ấy à?" Yến Hàng hỏi.
"Ừm, không tiêu chuẩn không, đếm hết được." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng nghĩ nghĩ: "50 cái nhỉ?"
"Anh đừng có, chém," Sơ Nhất nói, "Bình thường anh chạy, chạy bộ bằng, bằng tay hả?
Yến Hàng ở bên kia bật cười: "Em biết anh chỉ chạy bộ thôi chắc? Hôm nào em đến đây đi, đếm cho anh."
"Được," Sơ Nhất nói, "Chứng kiến hiện, hiện trường vả, vả mặt."
Buổi tối hôm nay trong kí túc không có ai đánh bài, đều nằm trên giường chơi game nói chuyện.
Sơ Nhất cầm điện thoại không biết nên làm gì, cậu vẫn luôn dùng điện thoại cùi, cái game nào cũng không chạy nổi.
Sau này đổi điện thoại rồi lại vội đi tập luyện với làm công, thời gian khác đều không thoát nổi đồ nướng Tiểu Lý, không có thời gian chơi.
Lúc này ai cũng đang chơi, cậu chủ có thể trừng mắt sững sờ nhìn trần nhà.
"Sơ Nhất." Lý Tử Cường ở giường đối diện gọi cậu một tiếng, "Mở hắc không? Anh gánh cậu nè."
(*Khai hắc là thuật ngữ giao tiếp bằng voice hoặc là mặt đối mặt khi chơi game (như Cross Fire, Peace Elite, DotA, LOL v.v.).
Cụ thể là một nhóm người mở voice hay là ngồi cạnh nhau hoặc là vào cùng một phòng discord để thuận tiện giao tiếp lúc chơi game.)
"Hả?" Sơ Nhất ngẩn người, quay đầu nhìn Lý Tử Cường, "Mở cái gì, đen cơ?"
"......!Cậu không chơi game à?" Lý Tử Cường cũng ngẩn người.
"Không chơi," Sơ Nhất trả lời, trò chơi trên điện thoại duy nhất mà cậu chơi là Rắn săn mồi.
"Chờ gánh tui." Chu Xuân Dương ở bên kia nói một câu.
"Nhào dô." Lý Tử Cường nói.
Sơ Nhất trở mình tiếp tục nhìn tường.
Tuy rằng ở ký túc xá đối xử với cậu rất tốt, đánh bài cậu không biết, game cậu cũng không biết luôn, loại tình huống như này đúng thật là có hơi buồn bực.
Trong kí túc có vài người đều tham gia,không tham gia cũng ở một bên ngó xem, vừa xem vừa la hét rất hăng say, im lặng không nói trừ cậu ra cũng chỉ có Tô Bân.
Sơ Nhất thở dài, cậu rất muốn gia nhập nhưng cậu sợ lộ dốt ra.
Không biết người mang phong cách Tây như Yến Hàng có chơi không, trước tiên có thể bảo anh trai Tiểu Thiên mang phong cách Tây dạy cậu cái đã......
Hôm nay có hơi mệt, chắc là vì bị vây lại nhìn áp lực quá lớn, một xíu sau Sơ Nhất đã ngủ thiếp đi trong thanh âm cãi cọ ồn ào của người trong phòng kí túc.
Anh có thể hít đất 50 cái.
Yến Hàng nói.
Em đếm giúp anh.
Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cởi áo trên ra, nằm sắp ra đất chuẩn bị hít đất.
Một, hai, ba......!Mấy cái rồi? Một, hai,......!Lại đếm lộn rồi.
Một, hai, ba......!Bỏ đi, vĩnh viên cũng không đếm được.
Cậu nhìn lưng Yến Hàng.
Hình như cậu chưa thấy Yến Hàng để trần bao giờ.
Cố gắng muốn thấy rõ sau lưng Yến Hàng.
Đẹp quá đi thôi.
Mịn màng, rắn chắc, mỗi lúc dùng sức đều có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp hoàn mĩ.
Sơ Nhất cảm thấy mình nhìn có hơi ngơ ngác.
Bất giác cảm thấy muốn sờ một cái.
Trong giây phút cậu chạm vào người Yến Hàng, hô hấp của cậu có hơi dồn dập......
Yến Hàng tát cậu một cái, tát ở cánh tay cậu.
Sơ Nhất như bị xấu hổ làm tỉnh, đột nhiên mở to mắt.
Trên cánh tay lại bị đánh một cái, Trương Cường đứng ở mép giường cậu: "Dậy đi, muộn mất rồi!"
"A." Sơ Nhất ngồi dậy.
Những hình ảnh trong mơ đột nhiên mờ dần, cơ hồ đã không nhớ rõ chi tiết nhưng lưng của Yến Hàng cứ mãi lượn lờ trước mắt cậu.
Còn có cái loại chân thực này làm cậu có loại cảm giác hưng phấn khiến cậu......!vô cùng xấu hổ.
Cậu chà xát mặt mình, chậm rãi xuống giường.
Thế mà cậu lại mơ như thế, điên thật mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...