Mạch Hiểu Nặc ngơ ngác, cô chuyển ánh nhìn từ mũi giày lên bắt gặp ánh mắt anh. Suy nghĩ Mạch Hiểu Nặc rối bời, nếu đã đi gặp Hứa Giai Nghi thì đáng ra anh nên quên cuộc hẹn này mới đúng như vậy cô sẽ dễ từ bỏ hơn.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Mạch Hiểu Nặc nhìn anh trả lời, lúc nói chuyện cô mới phát hiện giọng mình hơi khàn. Có lẽ do đứng ngoài trời lạnh quá lâu.
-Em có chút việc nên cũng mới đến thôi.
Lưu Thiên Tước nhìn hai tai và đôi má ửng đỏ cùng giọng nói của Mạch Hiểu Nặc là biết ngay cô nói dối. Mà cũng chẳng cần mấy thứ đó, vì bóng dáng cô lẻ loi đứng dưới trời đêm nhìn thôi cũng biết đã đứng lâu lắm rồi. Anh không vạch trần cô.
-Con bé này, em không để người khác cảm động một chút sao.
-Người khác thì được, anh thì không.
Những lời này Mạch Hiểu Nặc nói thật tâm. Cô không cần anh cảm động, càng không muốn anh cảm kích cô, cái cô muốn anh không thể cho cô được.
Lưu Thiên Tước vỗ nhẹ đầu Mạch Hiểu Nặc. Tóc cô cũng ngập hơi lạnh.
-Đi ăn gì nhé, anh vừa lạnh vừa đói đây.
Đã mười giờ đêm, đây lại không phải thành phố lớn các quán ăn đóng đã đóng cửa từ sớm. Hai người tìm được một quán cơm đêm.
Thật ra bụng Lưu Thiên Tước đã không còn chỗ chứa nữa nhưng anh vẫn làm ra vẻ rất đói, cặm cụi ăn. Mạch Hiểu Nặc ăn cơm không cả thấy mùi vị gì, cô đang ngổn ngang suy nghĩ.
-Hôm nay mẹ anh không khỏe nên anh về nhà một chuyến.
Cô ngước nhìn anh, không ngờ Lưu Thiên Tước lại giải thích với cô. Đầu Mạch Hiểu Nặc ngay tức khắc hiện lên câu hỏi
“Còn Hứa Giai Nghi thì sao?”
Lưu Thiên Tước tiếp
-Về nhà, anh gặp Giai Nghi ở đó.
Mạch Hiểu Nặc không ăn nữa. Cô chăm chú nhìn anh.
-Mọi chuyện ổn không?
-Giai Nghi muốn quay lại. Em thấy sao? Bọn anh có nên tiếp tục không?
Mạch Hiểu Nặc cắn nhẹ môi. “Tất nhiên là không rồi”. “Anh cũng biết chọn người xin ý kiến lắm”.
-Giai Nghi vừa xinh đẹp, lại tốt nữa, Không có lý do gì để không quay lại.
Lưu Thiên Tước híp mắt nhìn cô.
-Thế em vừa dễ thương, cũng được coi là tạm tốt. Lý do gì bạn trai A không thích em nhỉ?
Biết anh chọc ghẹo mình, Mạch Hiểu Nặc giơ chân đá mạnh vào chân Lưu Thiên Tước
-Cái gì mà tạm tốt. Phải là rất tốt, Bạn trai A ngu ngốc, không thích em là sự thiệt thòi lớn nhất cuộc đờianh ta rồi.
MỘT ĐỜI YÊU EM-ANN
Lưu Thiên Tước bật cười. Anh lấy trong túi ra một gói quà nhỏ đưa đến cho Mạch Hiểu Nặc.
-Nhóc con,chúc mừng sinh nhật .
Mạch Hiểu Nặc cầm lấy, cô mở ra xem. Bên trong là một chiếc đồng hồ kiểu dáng đơn giản. Lưu Thiên Tước thấy cô nhìn chăm chăm món quà , anh ngại ngần nói
-Chỉ là đồ rẻ tiền em đừng chê.
Cô ngước lên nhìn anh lém lỉnh
-Không sao. Đồ đắt tiền em đợi Bạn trai A tặng.
Lưu Thiên Tước cốc đầu cô
-Con bé này, em đang chà đạp lòng tốt của anh đấy.
Trời đã về khuya, ăn cơm xong Lưu Thiên Tước đưa Mạch Hiểu Nặc về nhà. Tới nơi khi anh đã đi được một quãng, một bàn tay nhỏ níu lấy áo anh. Lưu Thiên Tước quay lại thấy Mạch Hiểu Nặc. Cô cười tươi
-Hôm nay cám ơn anh.
-Lạnh lắm, em mau vào nhà đi.
Đêm đó có hai người mất ngủ. Mạch Hiểu Nặc mải ngắm nhìn chiếc đồng hồ trong vui sướng. Lưu Thiên Tước đau bụng không tài nào chợp mắt nổi.
Sau hôm ấy , rất tự nhiên mà Lưu Thiên Tước cùng Mạch Hiểu Nặc giữ liên lạc thường xuyên với nhau. Thỉnh thoảng cô sẽ đến trường đại học tìm anh, cùng uống cốc cà phê. Rồi sẽ có lúc anh rãnh rỗi sẽ đến gặp cô, cùng nhau ăn cơm. Chỉ như thế thôi cũng khiến Mạch Hiểu Nặc như chết chìm trong vui sướng.
Cô không biết giữa anh và Hứa Giai Nghi như thế nào. Nhưng dù thế nào cô cũng chỉ cần chút giao tình như bạn bè với anh đã khiến Mạch Hiểu Nặc cô mãn nguyện rồi.
Thật ra Mạch Hiểu Nặc quá ngây thơ, không phải Hứa Giai Nghi không biết cô hay qua lại cùng Lưu Thiên Tước. Mà vì lễ đính hôn cận kề, Hứa Giai Nghi buồn bã trong lòng lại bị cha quản thúc nghiêm ngặt nên đành tạm thời nhắm mắt cho qua.
Sau khi ăn tết xong cũng là lúc bắt đầu học kỳ mới. Mỗi người đều có một biến chuyển nhỏ trong lòng. Mạch Hiểu Nặc nôn nao muốn sớm gặp Lưu Thiên Tước. Lưu Thiên tước dần ổn định tâm trạng thường xuyên nghĩ đến cô nhóc này hơn. Hứa Giai Nghi đã xong lễ đính hôn u ám, trở lại với tự do.
Buổi học đầu tiên kết thúc, Mạch Hiểu Nặc như quay về ngày hôm ấy. Lưu Thiên Tước đứng dựa gốc cây như chờ đợi ai đó. Lòng cô chùng xuống. “Phải rồi, còn một người tên Hứa Giai Nghi nữa”.
Bên này Hứa Giai Nghi vui không tả nổi. Bước từng bước dài về phía anh. Mạch Hiểu Nặc lặng lẽ rảo bước. Một bàn tay nắm lấy ba lô phía sau Mạch Hiểu Nặc kéo lại
-Nhóc con, em dám bơ anh ?
-Xin lỗi, em…em không thấy anh.
-Hửm?
Hứa Giai Nghi cũng vừa kịp tới. Vui mừng nhìn anh
-Thiên Tước, anh đến lâu chưa?
Mạch Hiểu Nặc không muốn ở lại làm kỳ đà, nhưng lực bất tòng tâm. Lưu Thiên Tước vẫn giữ chặt ba lô của cô. Anh điềm tĩnh mỉm cười cùng Hứa Giai Nghi.
-Cũng một lúc rồi. Chúc mừng lễ đính hôn của em.
Hứa Giai Nghi tái mặt. Không nghĩ đến anh biết nhanh như vậy.
-Thiên Tước chúng ta đi uống nước em sẽ giải thích.
-Bữa khác nhé, hôm nay anh tìm Hiểu Nặc.
Cả hai cô gái mắt chữ O miệng chữ A
-Chào em.
Nói rồi anh xách Mạch Hiểu Nặc lôi đi. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
-Lưu Thiên Tước, anh đang làm gì vậy hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...