Một Đời Yêu Em - Tinh Yên

“Có lẽ anh vẫn sẽ khiến thằng kia ghen lồng lộn, nhưng sẽ không cướp em khỏi vòng tay nó, trừ khi nó phản bội em!”

‘Cạch’

Nhật Nguyên mở cửa đi vào, cầm ly cafe dí vào mặt Nhật Minh

“Của anh, giờ mời về để em ngủ!”

“Khỏi đuổi!”

Nhật Minh vừa đi ra ngoài, Nhật Nguyên khóa cửa, bước tới nằm xuống giường ôm Yên Nhi.

“Ngủ thôi cục cưng"

__________

Sáng hôm sau, Yên Nhi thức dậy với toàn thân đau nhức. Nhật Nguyên nằm bên cạnh nhìn con bé bằng ánh mắt của một con cún, khiến nó chỉ muốn đấm anh vài cái

“Nặng quá!”

"Anh xin lỗi"

Yên Nhi bật dậy, đẩy Nhật Nguyên ra rồi nói


“Anh là trâu à?”

“Sao biết hay vậy?"”

Yên Nhi đập Nhật Nguyên một cái rồi bước xuống giường. Đột nhiên Nhật Nguyên kéo tôi ngã xuống giường, vòng tay ôm trọn cả người tôi.

“Mới có năm giờ sáng à! Ngủ tiếp đi”. Ngôn Tình Sắc

Vốn dĩ con bé chỉ đứng đến vai Nhật Nguyên, sức cũng không còn nhiều, mà lại vừa bị ôm chặt vừa bị gác chân tay lên người, nó không còn sức phản kháng nên đành nằm yên vị trong vòng tay to lớn ấy.

______

Sau khi xuất viện một tuần, Yên Nhi được đi học buổi đầu tiên. Công nhận khoa mà con bé chọn toàn các chị đẹp, đã con mắt gì đâu!

“Chưa thấy đứa nào có người yêu cái là từ mê trai chuyển sang mê gái như mày!”

Lâm Anh dùng ánh mắt kỳ thị nhìn nhỏ bạn.

“Kệ tao”

“À mà chuyện Nhật Minh muốn cạnh tranh với Nhật Nguyên là thật à?”

“Tự tìm hiểu đi mày”

Hai đứa nhong nhong trước cổng trưởng đợi người đến đón. Lâm Anh nói sẽ cầu hôn An Hạ nhưng lại không nói gì hay chuẩn bị thứ gì, kể cũng lạ.

“Ê! Nhật Nguyên đang nói chuyện với ai ở kia kìa!”

Yên Nhi nhìn theo hướng tay Lâm Anh, đúng là Nhật Nguyên đang nói chuyện với ai đó, chắc là bạn.

“Ra xem đi”

“Hai đứa đi đâu đấy? Cho anh đi với”

“Má hết hồn”

Nhật Minh xuất hiện bất thình lình khiến Yên Nhi và Lâm Anh giật mình.

“Đi cùng đi”

Ba người rón rén đi đến chỗ Nhật Nguyên đứng, nhưng khi đến gần, con bé mới nhận ra người đó là Trà My. Cô ta bày ra vẻ mặt đáng thương, khoa chân múa tay như thể đang giải thích điều gì đó.


“Cậu phải tin tớ!”

“Tại sao?”

“Người yêu cậu chả phải loại tốt đẹp gì đâu!”

Máu điên nổi lên, Yên Nhi từ đằng sau phi thẳng đến phía Nhật Nguyên mặc cho sự can ngăn của Lâm Anh.

“Chị nói cái gì?”

Trà My giật mình nhìn con bé, còn Nhật Nguyên, Nhật Minh cùng Lâm Anh đang bình thản quan sát. Cô nhìn xuống dưới, thấy cô ta đang cầm điện thoại có ảnh của một người khá giống cô đang đi cùng ai đó

“Đưa điện thoại cho tôi!”

“Không được”

Yên Nhi gần như không thể khống chế được lửa giận trước Trà My.

“Nhanh”

Cô ta nhẹ nhàng đưa điện thoại ra, nhìn ngắm một lúc, Yên Nhi nhận ra người trog bức ảnh không phải con bé mà là cô ta cắt ghép chỉnh sửa.

“Chị yêu tôi đến mức phải tìm hiểu kỹ đời tư của tôi như thế sao?”

Trà My nở một nụ cười độc ác nhìn nó

“Người tôi yêu là Nhật Nguyên! Cô cảm thấy mình xứng với anh ấy sao? Một đứa con gái như cô, không xứng với anh ấy! Những người xung quanh cô cũng toàn loại rác rưởi!"


‘Chát’. Một cái tát thẳng vào mặt Trà My đến từ tay Yên Nhi

“Cô gái à! Tôi đã bảo đừng động chạm đến bạn tôi, chị không nghe thì hậu quả nặng lắm đấy!”

Yên Nhi không bao giờ động tay động chân với người lớn tuổi hơn, tất nhiên trừ một số người, kể cả khi họ làm tổn thương nó. Nhưng dám động chạm những người xung quanh con bé, dù chỉ là một lời nói, nó sẽ không để yên đâu.

“Cô dám đánh người lớn hơn cô, ngay cả một sự kính trọng cô cũng không có, đúng là loại con gái...”

“Chị là cái thá gì mà Yên Nhi phải làm vậy? Ăn không được muốn phá cho hôi à?”

Lâm Anh từ đằng sau bước lên cạnh cô bạn, nó dùng ánh mắt lạnh sống lưng nhìn Trà My

“Muốn làm gì tùy mày đấy! Xong tao dọn cho!”

Lâm Anh đã nói thế thì xin phép không nhẹ tay.

Yên Nhi đã khởi động xương cốt chỉ chờ để lao vào cho cô ta vài đường quyền cơ bản

“Yên Nhi, em dừng lại cho anh!”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận