Một Đời Yêu Em - Tinh Yên

“Vũ Nhật Nguyên, chị biết mày ở trong, mở cửa ra!”

“Haizzzzzz”

Yên Nhi nằm bên dưới nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nhật Nguyên khi bị phá đám, xong đứng lên mở cửa. Nhật Anh ngó đầu vào, thấy con bé ngồi đó nhìn mình như nhìn một vị cứu tinh. Thấy vậy, chị quay sang táng vào đầu Nhật Nguyên một cái.

“Mày lại bắt nạt em tao à?”

Gương mặt Nhật Nguyên hoang mang tột độ nhìn Nhật Anh

“Em còn sống chị ơi!”

“Mày là em tao ư? Mày có phải cái đứa mà hồi xưa mẹ tao lụm mày ngoài bãi rác đúng hông em?”

Nhật Nguyên bất lực, anh ngồi quay lưng ra ngoài quay mặt vào trong góc, ngồi đó tận ba mươi phút mới hết dỗi.

_____

Hôm sau Yên Nhi lên trường khai giảng. Cuối buổi, con bé bị thầy gọi lại. thầy chỉ lớn hơn học sinh tám tuổi, nhìn giống giống anh người yêu hay ghen hay dỗi của nó lắm!


“Số của thầy đây! Có gì không hiểu em cứ hỏi thầy!”

“Vâng ạ!”

“Thầy là Vũ Nhật Minh!”

“Hả?”

_____

Lúc đang lái xe Yên Nhi vẫn không hết ngạc nhiên, mặt đã giống đến tên cũng giống nốt. Con bé nhớ Nhật Nguyên nói anh ấy có một người anh trai. Lạ thật! Bỏ qua cái suy nghĩ đó, nó ghé qua siêu thị mua chút đồ.

Để đống đồ vào cốp xe xong xuôi, Yên Nhi mở cửa xe đi vào. Vừa ngồi xuống ghế, điện thoại nó có cuộc gọi đến, số lạ. Nhấc máy lên, đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông quen thuộc.

“Yên Nhi!"

Cô giật mình làm rơi điện thoại, hắn ta mà lại biết tên cô? Trong cơn hoảng loạn, Yên Nhi lái xe về thằng nhà. Đến nơi, con bé chạy thẳng lên phòng gọi cho Nhật Nguyên.

“Sao vậy em?”

“Em... em hình như bị ai đó theo dõi!”

“Là sa...”

Một tiếng “bốp” vang lên, tiếp sau là tiếng Nhật Nguyên ngã xuống đất

“Là thầy đây em!"

Yên Nhi sợ đến mức toàn thân run rẩy, giọng nói như nghẹn ở cổ.

"Nếu em muốn cứu nó thì đến nơi thầy gửi nhé, em mà dám gọi thêm ai đừng hỏi tại sao không thấy nó nhé!”

Địa chỉ ông ta gửi Yên Nhi là ngôi biệt thự tại ngoại ô, và đương nhiên nó không đi một mình, nhỏ đã gọi anh em đi cùng. Bước vào bên trong, Hải Phong ngồi trên ghế sofa nhìn con bé, ánh mắt ông ta như đang chứa sự khao khát người đối diện.

“Em đến sớm nhỉ?”


“Nhật Nguyên đâu?”

Ông ta đứng dậy tiến đến trước mặt con bé

“Thầy cũng chờ em ba năm, tại sao em lại nhận lời yêu nó?”

“Vì em không thích thầy”

Hải Phong trừng mắt nhìn Yên Nhi, cơ miệng giật giật, ánh mắt như đỏ lừ, bây giờ nhìn ông ta không khác gì con thú chỉ chực chờ người khácsơ hở mà lao vào cắn xé. Hít một hơi thật sâu, con bé nói tiếp:

“Em không thể yêu thầy giáo của mình! Tình cảm em dành cho thầy chỉ là sự kính trọng! Em hỏi thầy, Nhật Nguyên đâu?”

Hải Phong cười lớn, ông ta dẫn con bé vào một căn phòng. Bên trong, Nhật Nguyên ngồi trên ghế với hai tay bị trói phía sau.

“Tôi chưa làm gì nó đâu!”

Yên Nhi bước đến cạnh Nhật Nguyên, ngoài vết bầm sau đầu, những chỗ khác đều không sao, hai mắt nhắm nghiền, cõ lẽ đã bị đánh thuốc mê.

Trong khi cặm cụi cởi trói cho anh, đột nhiên cảm giác như sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng dâng trào trong lòng. Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là Hải Phong, trên tay ông ta cầm khẩu súng chĩa thẳng vào người Nhật Nguyên.

“Chỉ khi cậu ta biến mất, em mới thuộc về thầy!"

Đến bây giờ Yên Nhi mới nhìn được bộ mặt thật của ông ta, bộ mặt thật đằng sau vỏ bọc thầy giáo cấp ba.


“Dội nước đi, tao muốn cậu ta được nhìn tận mắt!”

Một thùng nước lạnh hất thẳng vào mặt, Nhật Nguyên ho mấy cái rồi tỉnh hẳn. Thấy anh tỉnh, Hải Phong nhếch mép cười

“Tôi đã cảnh báo cậu rất nhiều. Bây giờ, cô gái của cậu sẽ hoàn toàn thuộc về tôi!”

Cô đứng hình, ông ta không sợ vào tù sao?

“Khoan đã, thầy không sợ vào tù sao?”

“Tù? Chỉ cần tôi nói là cậu ta tự sát, sẽ không sao hết!”

Giọng nói của ông ta tràn ngập sự độc ác. Người thầy mà con bé luôn kính trọng lại là con thú đội lốt người. Đến lúc này con bé mới phát hiện ông ta đã gắn thiết bị định vị vào điện thoại của cô, còn bố trí người theo dõi, thật ghê tởm!

“Tạm biệt, Vũ Nhật Nguyên!”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận