Một Đời Yêu Em - Tinh Yên

“Ê! Đi mua nước với tao, khát quá!”

Cầm trên tay quả bóng rổ, Yên Nhi kéo An Hạ ra máy bán hàng tự động mua nước. Đứng trước máy bán hàng tự động, Yên Nhi tranh thủ nhìn quanh một lượt, trên sân toàn trai đẹp khiến cô chảy nước miếng. Lấy chai nước từ trong máy ra, cô mở nắp chai và tu ừng ực. Đang uống, Yên Nhi nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gào lên gọi:

“Hàn Yên Nhi, Nguyễn An Hạ! Lại đây!”

‘Phụt’...

Cô sặc nước. Bình thường Lâm Anh toàn gọi cô và An Hạ là nấm hoặc hai con heo, nay tự nhiên gọi cả tên họ, cô thầm nghĩ không biết thằng này có ăn nhầm thứ gì không đảm bảo vệ sinh hay không?

Sau một hồi ho sặc sụa, An Hạ cầm tay Yên Nhi chạy như bay đến bên chỗ chúng nó đang đứng. Đến trước mặt Lâm Anh và Hoàng Luân, hai đứa dừng lại thở hồng hộc như trâu. Yên Nhi giật tay ra khỏi tay An Hạ và lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô vừa thi đấu xong, gánh cả đội, giờ mệt muốn chết mà nó còn kéo tôi chạy, đối xử tệ bạc với người già yếu thấy sợ!

“Gì mà chúng mày thở như trâu vậy? Ngẩng mặt lên xem nào!”

Cô thật sự chỉ muốn cho thằng bạn ăn đấm ngay bây giờ, nhưng rồi cũng kiềm chế lại và ngẩng đầu lên.

“Có chuyện gì thì nói đi!”

“Hihi! Giới thiệu chút, anh tao!”


Cậu chỉ vào chàng trai bên cạnh và nói tiếp:

“Tên Vũ Nhật Nguyên, hơn bọn mình tám tuổi thôi!”

Lâm Anh quay sang nhìn cô cười đầy ẩn ý

“Mày thấy sao?”

Yên Nhi hoang mang. Thằng bạn quý hóa này đang muốn làm gì đây?

Yên Nhi nhìn An Hạ thì thấy nó cùng Hoàng Luân đang cười, nụ cười nham hiểm của chúng nó khiến cô cảm thấy có điềm chẳng lành. Còn Lâm Anh nhìn ra phía sau, xem đồng hồ và hỏi:

“Mày thi đấu xong rồi đúng không?”

Yên Nhi gật gật đầu. Lâm Anh cười nửa miệng, cướp lấy quả bóng trên tay cô, hạ giọng:

“Mày về trước đi nhé? Tao với Luân vào thi không muộn mất!”

Nói xong cậu kéo Hoàng Luân chạy mất, An Hạ đứng bên cạnh Yên Nhi cũng dần dần lẩn mất. Đến khi cô quay lại, nó đã “bốc hơi” khỏi mặt đất. Toàn hảo bạn thân!

Người bên cạnh khẽ cười rồi cúi xuống nhìn Yên Nhi:

“Em là bạn thân từ nhỏ của Lâm Anh à?”

Yên Nhi gật đầu lia lịa rồi ngẩng mặt lên, cô chỉ đứng đến vai anh ấy thôi nên phải ngửa cổ lên khá cao. Chàng trai trước mặt cười với cô, tự nhiên tim cô đập thình thịch.

Anh ấy rất cao, tầm hơn 1m9, chà! Anh ấy có làn da bánh mật cùng thân hình săn chắc, mái tóc hai mái đen dày và vô cùng mượt. Nhưng khuôn mặt của đối phương mới làm Yên Nhi mê mẩn, đẹp như tạc tượng! Tính vô nàng vốn đã mê trai, nay lại gặp một chàng trai có vẻ đẹp không góc chết thế này, làm sao mà kìm được!

Trong khi còn đang chìm đắm trong nhan sắc cực phẩm của Nhật Nguyên, bỗng một bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay Yên Nhi. Cô khẽ rùng mình một cái, cúi xuống nhìn rồi lại ngẩng đầu lên, cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người đang nắm tay mình. Bỗng nhiên, miệng Nhật Nguyên vẽ lên một đường cong hoàn hảo, hạ giọng không vận tốc:

“Tôi đưa em về! Đi thôi!”

Nhật Nguyên muốn đưa cô về á?

“Đi thôi!”


“Em về cùng An Hạ cũng được, anh về trước đi!”

“Theo tôi thấy” Nhật Nguyên liếc mắt ra cổng “hôm nay An Hạ bỏ em lại và về trước rồi!”

Trong đầu cô hiện lên hàng ngàn câu hỏi: "Ủa gì? An Hạ bỏ tôi về trước, rốt cuộc nó có ý gì vậy chứ?"

Bất lực. Cô đành đi theo Nhật Nguyên ra nhà xe.

___

Nhật Nguyên bảo Yên Nhi đứng bên ngoài để anh ấy vào lấy xe.

Brừm... Brừm...Brừm....

Tiếng nổ máy của xe phân khối lớn khiến cô giật mình, cô chầm chậm xoay người lại...một chiếc moto BMW HP4 đỗ lại trước mặt cô, người trên xe tháo chiếc mũ bảo hiểm che gần hết mặt. Bỗng tôi rơi vào trạng thái hoang mang tột độ!

Là Nhật Nguyên sao? Hàng tá câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Rốt cuộc nhà anh giàu đến mức nào mà có thể mua được chiếc BMW HP4? Và theo như cô biết giá trị của nó phải lên đến tiền tỷ!

Sốc, thật sự quá sốc!

“Lên xe đi, em đứng đó làm gì?”

Một giọng nói trầm ấm vang lên kéo cô ra khỏi cái sự sốc và hoang mang. Nhật Nguyên cười nửa miệng, anh bước xuống xe lấy chiếc mũ còn lại sau đó cúi thấp xuống và...đội mũ cho Yên Nhi? Mặt cô đỏ ửng, tại lần đầu được người ta đội mũ cho mà!


“Xong rồi, cần tôi giúp em lên xe không?”

“Em tự lên được! Không cần anh giúp!”

Mạnh mồm là thế, nhưng đã 10 phút trôi qua, cô vẫn không thể lên được. Là do xe cao quá hay do cô lùn vậy? Nhật Nguyên vẫn đứng đó nhìn cô vật lộn với chiếc xe, thỉnh thoảng lại thở dài.

Năm phút nữa trôi qua, có vẻ ai kia đã chán nhìn cảnh cô leo lên rồi lại tụt xuống. Anh kêu cô đứng yên đó rồi bước đến nhấc bổng cô lên, có lẽ đối với Nhật Nguyên Yên Nhi khá nhỏ nên cô có thể nằm gọn trong vòng tay của anh. Đặt cô lên xe, Nhật Nguyên ngồi lên đằng trước cô, đội mũ.

“Nhà em ở đâu?”

“Ở đường XX, anh chở em đến đầu đường là được rồi!”

“Ồ! Gần nhà tôi rồi! Em có thể ôm tôi nếu em thấy sợ!”

Wtf? Tên này để liêm sỉ ở đâu rồi? Trước giờ Yên Nhi không hề biết sợ tốc độ là gì...nhưng mà cô sợ độ cao! Người phía trước bắt đầu rồ ga phóng đi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui