Một Đời Vấn Vương


Về đến nhà, Tịch Đông giúp tôi xoa nắn chân và xử lý vết thương ở tay.

Một lúc sau mọi thứ có vẻ tốt hơn rất nhiều, cơn đau đã giảm gần như không còn rõ rệt.
Anh sắp xếp lại vài lọ thuốc bày bừa trên bàn, cất chúng trở vào hộp y tế, không quên dặn dò tôi:
"Mấy ngày tới cô chú ý một chút, đừng di chuyển quá nhiều sẽ khiến vết thương lâu lành."
Tôi gật đầu thay cho câu "đã hiểu", rồi nói:
"Cảm ơn anh."
Thấy tôi thả chân xuống sô pha định đứng dậy, Tịch Đông ngừng tay trên nắp hộp y tế đóng kín, quay sang ngăn cản:
"Cô muốn đi đâu? Đã bảo hạn chế di chuyển rồi kia mà."
Giọng điệu anh giống như một người cha nghiêm khắc, khiến tôi có hơi bất ngờ, ngập ngừng chỉ về hướng phòng tắm:
"Tôi định đi tắm."
Anh bỗng dưng khép môi im lặng, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nói tiếp:
"Cũng không được sao?"
Ánh mắt nghiêm nghị vừa rồi trở nên bối rối trong giây lát.

Anh hắng giọng khá to, vô tình làm lộ rõ vẻ ngại ngùng:
"Vậy thì không phải."
Biểu cảm của anh lúc này khá hài hước, tôi không nhịn được đã để nụ cười thoáng nở trên môi.
Vừa quay lưng đi, bước được hai bước một cách khó nhọc, thân thể tôi bất ngờ bị nhấc bổng lên.

Giật mình nhìn lại mới phát hiện Tịch Đông đã ở ngay bên cạnh từ bao giờ, anh không nói không rằng bế tôi đi về phía cửa phòng tắm.
Mặc tôi có phản ứng thế nào Tịch Đông cũng nhất quyết không thả ra.

Nằm trong vòng tay cứng cáp của anh, tôi ngơ ngẩn với góc nhìn từ bên dưới, yết hầu nam tính đặc biệt rõ ràng và quyến rũ, mang một sức hút kỳ lạ cuốn ánh mắt tôi dừng tại đó rất lâu.
Trên đầu anh là trần nhà trắng phau phau, dưới ánh đèn từng sợi lông mày hiện lên tinh xảo hệt như điêu khắc.
Yết hầu anh cử động, tim tôi thình thịch tựa sắp vỡ ra, hai má đỏ lựng, có cảm giác dòng máu chảy bên trong cơ thể mình đang nóng dần lên.
Tịch Đông đột nhiên nhìn xuống, con ngươi đen sâu an tĩnh như vuốt ve khắp mặt tôi.

Anh bỗng cong môi cười, thấp thoáng chút đắc ý và kiêu ngạo.
Tôi giật mình, bối rối lảng ánh mắt đi nơi khác, đồng tử xấu hổ co rúm lại.
Đặt tôi vào bồn tắm, Tịch Đông ngồi xuống dựa tay trên thành bồn trắng toát:
"Cô có định gội đầu không?"
Vì khoảng cách quá gần, cánh môi phớt hồng của tôi như cảm nhận được hơi thở anh vừa mới lướt qua, khẽ khàng hơn cả gió thu.
Tôi ngại ngùng, năm ngón tay vô thức siết lấy vạt áo:
"Có."
Anh mỉm cười hòa nhã:
"Để tôi giúp cô."
Tịch Đông đứng dậy, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, như đang phân vân giữa các loại dầu gội tôi thường dùng vẫn đặt trên kệ, bằng thái độ nghiêm túc.
Tôi có ý né tránh:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi vào đây, nhưng mà anh có thể ra ngoài không? Tôi tự mình làm được."
Bị từ chối thẳng thừng, Tịch Đông dường như không được vui.

Anh nhìn tôi, thấp thoáng trong đáy mắt là những tia sáng kỳ lạ, cũng vụt mất rất nhanh, tôi không tài nào bắt kịp.
Sau cùng anh bỏ ngoài tai ý tứ trong lời nói của tôi, quyết định chọn một chai dầu gội đặt gần mình nhất, mang nó xuống, kéo chiếc ghế nhựa ngồi cạnh bồn tắm.
Tôi không rõ anh muốn làm gì, đành im lặng quan sát.
Tịch Đông ấn vòi chai dầu gội, chất lỏng sánh màu tím nhạt chảy ra lòng bàn tay anh, rồi dửng dưng giơ lên trước mặt tôi:
"Nếu bây giờ cô không đồng ý để tôi giúp, vậy chỗ dầu gội này sẽ phải lãng phí."
Tôi lắc đầu, bị hành động ngang ngược của anh chọc tức đến bật cười.


Tịch Đông cũng nhoẻn miệng cười, nhưng là nụ cười của kẻ chiến thắng.
Tôi lưỡng lự không phải vì tiếc chỗ dầu gội ngát mùi hoa Oải Hương trên tay anh, mà là do một nỗi lo lắng khác.
Như bắt được suy nghĩ trong đầu tôi, Tịch Đông hất nhẹ cằm, ánh mắt không nằm trên mặt tôi, mà rơi xuống cánh tay trầy xước của tôi.
Anh kiên nhẫn thuyết phục:
"Nếu vết thương tiếp xúc với dầu gội sẽ rất dễ bị kích ứng, cô không sợ sao?"
Tôi thở dài, chê phiền phức:
"Anh hai ơi, tôi đâu còn là con nít mà dùng trò này để hù dọa."
Tịch Đông không nhịn nữa, anh cau chặt mày, trực tiếp cốc đầu tôi.
Trong khi tôi đang nhăn nhó, anh nhịp nhịp những ngón tay trên gối bồn tắm, lạnh lùng bảo:
"Nằm xuống."
Tôi ấm ức:
"Anh làm gì vậy hả?"
"Nếu cô không chịu ngoan ngoãn, thì đừng trách tôi không biết nhường nhịn phụ nữ."
Dù thái độ chẳng hề gay gắt, nhưng âm giọng anh vẫn rất uy lực, ánh mắt vốn ôn hòa bỗng dưng lạnh lẽo.
Tôi không đoán được nếu còn cố cự tuyệt sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào, nhưng tôi có cảm giác chắc chắn một điều, anh nhất định sẽ trừng phạt sự bướng bỉnh của tôi như lời đã nói.
Tự lượng sức mình, tôi đành phải an ủi bản thân đang là "thương binh", cái bộ xương già cỗi này vẫn cần được nguyên vẹn, tạm thời không nên tính toán với anh.
Vậy là tôi ôm một bụng hậm hực, ngoan ngoãn nằm xuống gối mà chẳng thể phản bác được gì.

Động tác của Tịch Đông rất dịu dàng, những ngón tay mềm mại xoa ấn khắp nơi trên da đầu, chậm rãi và nhẹ nhàng.
Anh hỏi tôi:
"Dễ chịu không?"
Hai mắt tôi nhắm lại, ý thức rơi vào trạng thái thư giãn, tận hưởng mùi hoa Oải Hương thoang thoảng đến:

"Rất dễ chịu.

Cảm ơn anh."
Tịch Đông không nói thêm gì, không gian chìm vào yên tĩnh, chỉ có âm thanh róc rách của dòng nước mát tưới lên mái tóc tôi xoăn dài.
Lúc lâu sau, anh bỗng lên tiếng:
"Phù Vân, tôi mới phát hiện ra một nơi này rất đẹp, cô có muốn đi với tôi đến đó không?"
Tôi tròn mắt nhìn anh:
"Là nơi nào? Thật sự rất đẹp sao?"
Tịch Đông gật đầu, trong nụ cười hiện lên vài tia hứng thú:
"Rất đẹp."
Biểu cảm trên mặt anh làm tôi có chút bất ngờ, chưa bao giờ thấy Tịch Đông quan tâm đến thứ nào khác đặc biệt tới vậy.

Cảm giác tò mò thôi thúc tôi nên chấp nhận lời đề nghị này.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi hỏi:
"Khi nào chúng ta đi?"
Anh thoáng dừng lại nhìn tôi, rồi kéo khăn lau trên giá treo xuống trùm lên mái tóc ướt sũng của tôi:
"Quyết định nhanh vậy sao?"
Tôi chỉ mỉm cười không đáp.
Anh hơi cúi mặt, tỉ mỉ lau ráo tóc cho tôi, sau đó đỡ tôi đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm:
"Chỉ cần cô muốn lát nữa chúng ta đi, nơi này phải đến vào ban đêm mới đặc biệt ấn tượng."
Lúc anh giúp tôi gội đầu, đã vô tình để sàn nhà trải một lớp xà phòng trơn trượt, không giữ được thăng bằng, anh đột nhiên loạng choạng rồi ngã nhào lên người tôi.
Mọi thứ trước mắt thình lình đảo ngược, trong giây lát trần nhà trắng phau dưới ánh đèn loang loáng biến mất.

Dội vào tai là âm thanh va đập mạnh xuống nền gạch, nghe rất khó chịu.
Tôi nhăn nhó, từ từ mở mắt, phát hiện Tịch Đông đang nằm đè trên người mình, chúng tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương.
Chiếc áo sơ mi trắng tôi mặc bị thấm ướt, rơi mất những cúc áo đầu, để lộ ra một bên vai mảnh dẻ, họa tiết nội y màu nude gợi cảm chỉ đủ che chắn được nhũ hoa và nửa bầu ngực căng đầy.
Nước đọng ở đuôi tóc anh rơi xuống quả đào trơn nhẵn, tưới lên làn da trắng ngần, từng tế bào trên người tôi chợt bừng tỉnh, đồng loạt trỗi dậy.
Ánh mắt anh di chuyển theo dòng nước tinh khiết đó, nó đang chậm chạp bò qua con dốc lấm tấm mồ hôi, lọt vào khe ngực quyến rũ rồi chui sâu xuống lớp vải mềm, và cuối cùng thì...hoàn toàn biến mất.
Tịch Đông bỗng vuốt ve gương mặt tôi, đầu ngón tay nóng giãy lướt qua làn môi chín mọng của tôi.

Yết hầu anh chuyển động, như đang cố nuốt mọi rào cản xuống thật sâu, liều lĩnh vượt qua nó, tiến gần hơn với khao khát trong tim mình.
Khoảnh khắc đó tôi thoáng thấy đồng tử anh vụt lên những ánh lửa, ánh lửa của sự khát khao hoang dại và bản năng chiếm hữu mãnh liệt.
Mỗi lúc Tịch Đông càng cúi xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, hơi thở ấm áp mơn đùa trên mặt tôi như một lời mời gọi.

Trong vòng tay anh, những mạch máu đang chạy xuôi theo cơ thể dần sôi bùng.
Khi hai đôi môi khẽ chạm vào nhau, tim tôi rung lên dữ dội, khắp cơ thể như có dòng điện chạy nhanh qua, khiến tôi bất giác rùng mình.
Tìm ra cánh cửa, lưỡi anh chẳng còn giữ được sự e dè, hung hăng đánh thẳng vào khoang miệng, day dưa triền miên.
Tôi bị mật ngọt làm cho ngây ngất hồi lâu, không phân biệt rõ đâu là thực tại, đâu là trong mơ, chỉ biết nụ hôn đang lúc cuồng nhiệt này vô cùng chân thật.
Cho tới khi những ngón tay thon trượt vào lớp áo sơ mi ướt đẫm, lân la tiến gần đôi gò bồng, lý trí tôi mới sực tỉnh, vùng dậy đẩy Tịch Đông ra khỏi người mình.
Anh ngã ngồi trên sàn, bàng hoàng nhìn tôi, khi bàng hoàng qua đi từng múi cơ trên mặt anh ngập tràn tội lỗi.
Bầu không khí chùng xuống nặng nề, bóp nghẹt hô hấp hai con người bên trong.
Tôi run rẩy chỉnh lại quần áo, không dám tin vừa nãy mình đã làm gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Chỉ có cơn đau ở lồng ngực vẫn thắt lên từng hồi.
Vì xấu hổ? Hay vì không dám thừa nhận bản thân mình vẫn chưa buông bỏ được? Chính tôi cũng không biết rõ.
Tịch Đông ngồi dựa lưng vào thành bồn tắm lạnh lẽo, hai mắt đờ đẫn như đang nghĩ ngợi.
Im lặng rất lâu, anh mới cất tiếng:
"Phù Vân, tôi xin lỗi."
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, răng lưỡi dâng lên vị đắng chát không thể nuốt trôi, càng sợ hãi nếu phải đối diện với ủy khuất trong lòng.
Tôi lạnh lùng xua đuổi:
"Anh làm ơn ra ngoài đi."
Tịch Đông rất bình tĩnh, như thể không có chút hối hận gì về chuyện vừa rồi.
Anh nấn ná một lúc cũng chẳng chịu dời chân, sau cùng mềm giọng giải thích:
"Tôi biết mình không nên hành động như thế, nhưng..."
Tịch Đông vươn tay dịu dàng sờ mặt tôi, ánh mắt âu yếm.
Như đã hạ quyết tâm, dùng hết can đảm nhìn thẳng vào mắt tôi, từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng:
"Có lẽ em sẽ rất buồn cười khi nghe điều này, nhưng mà...tôi nghĩ...tôi đã yêu em mất rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận