Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!


Nhìn vẻ mặt hài lòng của Hoàng Uyển Như, Lý ma ma biết bản thân cũng đoán được vài phần đúng.
Thiên Thiên nghe Lý ma ma nói cũng hơi mờ mịt, ánh mắt ửng đỏ có chút sửng sốt một nói gì lại thôi.
“Thật ra Lý ma ma nói đúng, Tĩnh Thanh tự chỉ là cái cớ, còn về việc đi đâu tạm thời Phụ hoàng chưa cho ta nói ra.”
Nàng dừng một chút, nhìn Thiên Thiên đang sắp khóc lại nói tiếp: “Thiên Thiên, người xem đi, Lý ma ma ít ra vẫn biết được đôi chút, ngươi thì sao?”
Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, pha chút nghiêm nghị, quyết định của nàng không thể thay đổi được.
Vả lại Nhã Lý suy cho cùng theo nàng vật thuận tiện hơn, Thiên Thiên còn cần trau dồi thêm nhiều thứ.
Mà Lý ma ma ở lại cung Phúc Kiến cũng là giữ cung cho nàng, theo dõi Tiểu Thanh kia một chút.
Hoàng Uyển Như biết hiện tại chưa phải lúc để vạch mặt Tiểu Thanh cùng vị Thất đệ kia của nàng.
Nàng đợi!
Chờ tới lúc nàng quay lại, nàng chắc chắn sẽ cho họ một màn đáp trả xứng đáng!
Phụ hoàng đã đồng ý, còn Mẫu hậu bên kia nàng cũng cần nói chuyện một chút, dù sao chuyện nàng tới Băng Hồn Cốc cũng không để Mẫu hậu biết.
Nếu bà biết sợ rằng đời này của nàng chôn chặt ở cung cấm này rồi!
“Công chúa… Thiên Thiên làm ngài vướng tay vướng chân sao? Một mình Nhã Lý làm sao chăm sóc ngài?”
Thiên Thiên nói xong quỳ sụp xuống, ánh mắt đỏ hơn, nước mắt chực chờ chảy xuống.
“Thiên Thiên à, chuyện này không cần người chăm sóc.

Ta đi là có việc của ta, huống hồ cung Phúc Kiến cũng không yên ổn.”
“Em xem đi, Tiểu Thanh kia không hề an phận, kẻ dưới ở cung này cũng chưa chắc đã yên phận.

Nhã Lý mới vào cung, chưa thể đối phó bọn họ được!”
“Lý ma ma cùng em ở trong cung lâu năm, tuy là em chưa thể nói là hiểu biết tâm cơ gì nhiều.

Nhưng có Lý ma ma, còn có em, ta mới yên tâm đi được.”

Hoàng Uyển Như thở dài giao phó.
“Từ giờ tới lúc ta rời cung chỉ vài ngày.

Ta sẽ thu xếp một chút, Thiên Thiên, em ở lại phải nghe lời Lý ma ma.

Tiểu Thanh kia phải giám sát chặt chẽ, còn có đám cung nhân kia nữa… Chắc chắn bọn họ sẽ nhân lúc ta đi vắng dở chút thủ đoạn.”
“Mọi người hiểu ý ta chứ?”
Hoàng Uyển Như hạ giọng một chút.
Lý ma ma nhìn Thiên Thiên có chút không đành lòng, nhưng bà biết thâm cung hiểm ác, chưa kể thân phận Công chúa luôn là cái đích cho người ta nhắm vào.
Ngày sau Công chúa gả đi, hậu trạch chưa chắc yên ổn, Thiên Thiên cần nhanh chóng hiểu biết hơn mới có thể giúp đỡ Công chúa.
“Thiên Thiên, ngươi đừng quá chấp nhất.

Công chúa sắp xếp là có ý của người, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

Ngày sau Công chúa về, chúng ta còn phải đối mặt nhiều thứ, ngươi nên nhân lúc này mà bồi dưỡng.” Lý ma ma khuyên nhủ.
Thiên Thiên nghe vậy cũng không có phản ứng nhiều, nàng ta cũng hiểu hiện tại bản thân vẫn chưa thể làm được gì nhiều cho Công chúa.
Chỉ là nàng ta có chút không đành lòng mà thôi!
“Công chúa phải bảo trọng! Có bất kỳ chuyện gì phải viết thư về cho nô tỳ.” Thiên Thiên lên tiếng.
“Được, được.

Yên tâm! Ta sẽ không quên em.” Hoàng Uyển Như trong lòng mềm nhũn.
Nàng biết Thiên Thiên trung tâm, lo lắng cho mình mà thôi, nàng không trách Thiên Thiên.
“Lý ma ma, Thiên Thiên giao cho người.”
Hoàng Uyển Như nhìn Lý ma ma, nàng tin tưởng bà, nàng biết lão nhân này là thật lòng.
“Công chúa tin tưởng là phúc của lão nô.”
Lý ma ma cúi đầu, tuy bà biết Công chúa chỉ đi một thời gian rồi về, không phải đi luôn, nhưng bà vẫn cảm thấy có chút không nỡ.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Giọng truyền từ bên ngoài vào, làm mọi người hơi hoảng hốt.
Hoàng Uyển Như hơi chột dạ.
“Mẫu hậu nhanh như vậy đã tới rồi…” Nàng còn chưa biết phải nói với bà thế nào.

Lý ma ma, Thiên Thiên, Nhã Lý nhanh chóng ra nghênh giá, Hoàng Uyển Như cũng không chậm trễ.
“Công chúa, con nói cho ta.

Phụ hoàng con sao lại để con đến Tĩnh Thanh tự nửa năm chứ? Có chuyện gì mà con giấu ta?”.

||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Hoàng hậu cũng không đợi bọn họ hành lễ, bà sốt ruột tới mức muốn hỏi ngay nguyên nhân.
“Đứng lên, đứng lên đi! Ra ngoài đi.”
Nhìn thấy cung nhân hành lễ, Hoàng hậu Tạ thi vô cùng khó chịu, xua xua tay để họ ra ngoài.
“Mẫu hậu, ngài bình tĩnh!” Hoàng Uyển Như nhẹ nhàng nhún người hành lễ.

Sau đó nhanh chóng chạy đến đỡ bà vào, lòng nàng vô cùng lo lắng.

Nàng còn chưa biết phải nói thế nào để Mẫu hậu đừng quá lo lắng, Phụ hoàng bên kia chỉ cho phép nàng đi, cũng không giải quyết giúp nàng chuyện này.
Nàng âm thầm kêu khổ.
“Mẫu hậu, ngồi xuống nào.

Người đuổi hết cung nhân, lấy ai pha trà cho chúng ta đây.” Nàng cố gắng làm nũng.
“Công chúa thật là… Người đâu!” Hoàng hậu thấy nàng như vậy thì dịu đi một chút.
Thiên Thiên nhanh chóng đi vào.
“Mau pha trà lá sen đi, mấy hôm trước bổn cung ủ lá sen.

Xem ra lần này Mẫu hậu có dịp xem tay nghề của bổn cung rồi.” Hoàng Uyển Nhi phân phó.
Thiên Thiên nhanh chóng đi làm, Hoàng hậu dường như cũng không còn khó chịu nữa.
“Nữ nhi của ta lớn rồi.

Biết ủ là sen rồi à.” Hoàng hậu hơi bất ngờ.
“Thần nhi còn có thể nhỏ hơn nữa sao?” Nàng cười tít mắt, muốn lấy lòng Mẫu hậu.
Dù sao không nói Mẫu hậu là lỗi của nàng, nhưng nàng hiểu rõ, nếu nói ra thì đừng mơ tưởng đến chuyện xuất cung.
“Mẫu hậu à, người xem có chuyện gì từ từ nói.

Đừng quá tức giận không tốt sức khỏe.” Vừa nói nàng vừa đấm bóp xoa tay cho Mẫu hậu.
“Con nha.

Chỉ có nịnh ta là giỏi.” Tuy nói lời trách cứ nhưng giọng điệu Hoàng hậu cũng hòa hoãn hơn.
“Giờ con nói đi.

Chuyện đi Tĩnh Thanh tự là sao? Có gì ta còn chưa được biết?” Hoàng hậu cũng dịu giọng hỏi chuyện.
Hoàng Uyển Như hơi chột dạ, còn chưa biết phải nói sao.

Lúc này Thiên Thiên đã đem trà vào.

“Bẩm Hoàng hậu, đây là lá sen Công chúa hái ở hồ Bạch Nguyệt lúc sáng sớm, còn ủ trong hoa sen nhiều ngày mới đem phơi sương.” Thiên Thiên cúi đầu nói trình tự làm của Công chúa.
Hoàng hậu ngạc nhiên, cũng không ngờ nữ nhi của mình có thể công kỹ tới vậy, bà nhìn nàng một chút, lại nhìn tách trà nóng thơm phảng phất hương sen dịu dịu.
“Ừm, rất thơm.”
Hoàng hậu thử một ngụm, rất hài lòng.
“Giờ con nói được rồi chứ.” Hoàng hậu thừa biết nữ nhi của mình muốn gì.
Bà vô cùng hài lòng, chỉ là bà không quên chuyện chính, cần hỏi rõ Công chúa của mình.
“Mẫu hậu, người có tin Phụ hoàng không? Nếu có người phải tin vào quyết định của Phụ hoàng.”
Hoàng Uyển Như biết, muốn Mẫu hậu đồng ý chỉ có thể dùng danh Phụ hoàng mà thôi.
“Nhưng tại sao lại đi Tĩnh Thanh tự? Cuối cùng là vì sao?” Hoàng hậu vẫn muốn hỏi rõ.
Đang yên đang lành, Công chúa lại đến Tĩnh Thanh tự nửa năm, nói là đi cầu an hay đi thanh tĩnh tâm sao? Có khác gì với bị trách phạt chứ?
“Thần nhi được Phụ hoàng thân phong là Trấn Quốc Công chúa.

Người nói xem có vinh dự nào hơn sao? Nửa năm đi Tĩnh Thanh tự có đáng hay không?” Hoàng Uyển Như lấy lợi ích mà nàng có được ra để so sánh.
Hoàng hậu nghe vậy thì nhíu mày, quả thực danh vị Trấn Quốc kia rất khó có được.

Hoàng Uyển Như chỉ đi nửa năm lại có thể đạt được danh vị này, rất đáng để đi.
“Nhưng… quá đột ngột.” Hoàng hậu vẫn lo lắng.
“Mẫu hậu, người phải tin thần nhi, tin Phụ hoàng.

Có thể Phụ hoàng muốn ban danh vị này nhưng người cần lý do.

Vì vậy, người đừng quá để tâm chuyện con đi đến Tĩnh Thanh tự.” Hoàng Uyển Như vừa khuyên nhủ, vừa giải thích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui