Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!


Phúc Hải là lão nhân trong cung, nhìn qua cũng biết Tiểu Thanh là người mới, cùng với thái độ Công chúa với nàng ta thì liền đoán ra một chút.
Ngay khi Công chúa vừa vào cửa Ngự thư phòng thì Phúc Hải liền thu lại nụ cười, nghiêm nghị đứng đó không nói một lời.

Tiểu Thanh nhìn thấy một màn này thì hơi lúng túng, không biết nên làm gì, chỉ còn cách im lặng đứng đó.
“Ngươi là người mới?” Phúc Hải đột nhiên mở lời.
“Vâng thưa công công.” Tiểu Thanh cúi đầu quy củ đáp.
“Thì ra vậy, không trách người chưa hiểu phép tắc.” Phúc Hải nghiêm giọng, nhưng bộ dạng như tỏ vẻ thông cảm.
Nghe đến câu ‘chưa hiểu phép tắc’, lòng Tiểu Thanh có chút hoảng, trước Ngự tiền lại không hiểu phép tắc chính là đại tội.
“Nô tỳ ngu muội, mong công công chỉ điểm.

Nô tỳ mang ơn ngài cả đời.” Nếu không phải đang đứng trước Ngự thư phòng thì nàng ta suýt nữa cũng quỳ xuống.
“Nhìn ngươi cũng không phải kẻ ngu ngốc, ta chỉ điểm một chút.

Nô tỳ như ngươi không được đứng trước cửa Ngự thư phòng.

Dù Công chúa có lòng tốt muốn ngươi chiếu cố cho ta cũng là ngươi đứng ở phía dưới kia chờ ta gọi khi cần.” Phúc Hải cố ý bắt bẻ.
Theo cung quy, trừ khi là chủ tử đưa theo nô tỳ vào trong, nếu là đứng ngoài chờ đợi thì nô tỳ phải đứng ở dưới sân viện chờ chủ tử triệu gọi.

Tuy nhiên Thiên Thiên cùng Lý ma ma là tâm phúc của Công chúa, Nhã Lý cũng xem như biết lấy lòng người khác, chính vì vậy Phúc Hải thường lách luật để các nàng đứng chờ ở nơi mát mẻ.


Hoặc ít nhất cũng tìm chút việc cho các nàng phụ, tránh việc đứng chờ trước sân viện.
Dù sao trước sân khá trống, ban ngày nắng gắt ban đêm thì gió lạnh thổi không có chỗ che chắn.

Đứng dưới sân viện cũng xem như là bị phạt mà thôi, lần này Tiểu Thanh bị Phúc Hải dùng đúng cung quy thì xem như thảm rồi.
Tiểu Thanh nhìn dưới sân viện nắng chói chang, trong lòng có chút không cam tâm.

Dù sao nàng ta cũng là người của Thất Hoàng tử, trước khi vào cung hầu hạ Công chúa cũng xem như chưa từng chịu khổ gì nhiều.

Nàng ta được chọn trà trộn vào cung Công chúa chính vì có chút tư sắc cùng mưu mô, lại được hứa hẹn sau khi thành đại sự có thể được làm thiếp thất của Thất Hoàng tử.
Nếu không nàng ta cần gì bán mạng?
Nhưng giờ đâm lao phải theo lao, nàng ta càng không thể cãi lại, mạng nhỏ của nàng ta cũng chỉ là nô tỳ, phải giữ cho tốt.

Nếu không ngày sau sao có thể leo lên làm phượng hoàng?
“Nô tỳ đã biết.” Tiểu Thanh đáp lời, cuối cùng cũng không tình nguyện mà đi xuống sân viện.
Tuy trời chưa vào hạ nhưng nắng mùa này vẫn rất gắt, đứng dưới nắng tầm vài phút cũng đủ làm người ta hoa mắt.

Tiểu Thanh cũng chỉ còn cách nhẫn nhịn, rồi cầu mong Công chúa nhanh chóng đi ra, nếu không nàng ta sẽ chịu không nổi mất.
Phúc Hải nhìn bộ dạng phục tùng nhưng vẻ mặt lại tràn đầy ấm ức thì vô cùng hài lòng.
“Hừ, Công chúa chính là bảo bối trong lòng lão nhân ta, ngươi là cái thá gì mà dám làm người khó chịu chứ.

Xem ta chỉnh chết ngươi.” Phúc Hải tự thì thầm với bản thân.
Lúc này bên trong Ngự thư phòng, Thất Hoàng tử vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Phụ hoàng tuyên triệu hắn thì thôi, còn đang bàn về việc Công chúa trúng độc vừa rồi, vậy mà Hoàng Uyển Như đến Phụ hoàng liền vứt mọi thứ sau đầu.

Mọi chuyện công bằng ở đâu chứ? Đây chính là thiên vị!
“Phụ hoàng, Phụ hoàng, nữ nhi tới thăm người.” Hoàng Uyển Như cũng không thèm hành lễ theo quy củ thường ngày, nàng chạy ngay tới cạnh bàn để tấu sớ của Tề Lâm Đế.
“Xem đi, quy củ đâu.” Tề Lâm Đế hé mắt giả vờ trách nàng.
“Còn cần sao? Có người nói với nhi thần ‘không cần câu nệ’, quân vô hí ngôn.” Hoàng Uyển Như cười tít mắt.
Mỗi bước nàng đi, búi tóc đều rung rinh theo vô cùng linh động, mà dáng vẻ hoạt bát đáng yêu càng làm Tề Lâm Đế mềm lòng.
“Con xem, cũng may ở đây chỉ có ta cùng Thất đệ của con, nếu không ta xem con bị nói thành cái dạng gì.” Tề Lâm Đế mắng yêu nàng, còn nhìn nàng từ ái hơn.

“Nhi thần không sợ.

Bọn họ nói gì còn không quan trọng bằng người nghĩ gì đâu.” Hoàng Uyển Như cười cười làm nũng mà nói.
Thất Hoàng tử nhìn một màn trước mặt thì vô cùng ganh tỵ, cơn tức giận nổi lên nhưng vẫn phải giữ kín trong lòng, cũng không thể kiếm cớ mà lui ra, thật sự vô cùng khó chịu.
“Vừa lúc ta cùng Thất đệ của con đang bàn về chuyện con trúng độc lần trước.


Uyển Như, con nói xem con thấy ai có khả năng nhất không?” Tề Lâm Đế cùng thuận thế hỏi chuyện trúng độc lần đó.
Dù ông đã tra rất kỹ nhưng vẫn chưa tra ra ai là người đứng sau màn, ngược lại tra được thế lực của Hàn phi cùng Thất Hoàng tử.

Xem ra bọn họ không hề an phận, hôm nay triệu Thất Hoàng tử là muốn xem thái độ của nhi tử này.
“Nhi thần cho rằng không phải Hàn phi làm, dù sao Hàn phi nương nương cũng ở trong thâm cung nhiều năm, sẽ không bất cẩn như vậy.

Nếu Hàn phi muốn hại nhi thần chỉ cần tìm người đầu độc ở cung nhi thần là được rồi, cần gì mua dây buộc mình như vậy.”
“Thất đệ nói xem có đúng không?” Hoàng Uyển Như nói xong còn quay sang hỏi ý Thất Hoàng tử.
Hắn ta tức giận không có chỗ bộc phát, ánh mắt hằn đỏ như kìm nén vô cùng.
“Hoàng tỷ nói đúng.” Hắn cúi đầu cố ép mình bình tĩnh.
Hắn nghe hiểu ý Hoàng Uyển Như, tuy lời nói là biện minh cho Mẫu phi hắn, nhưng thực chất lại đang nói Mẫu phi của hắn mưu mô âm hiểm.

Lại còn hỏi hắn, đây là ép hắn khó xử.
Hắn nói không đúng nghĩa là Mẫu phi hắn không vô tội, hắn nói đúng thì cũng xác nhận hành vi kia có thể xảy ra.

Trước mặt Phụ hoàng, hắn không thể tranh cãi cùng Hoàng tỷ, đó là thiếu khoan dung với người thân.

Hắn chỉ có thể cắn răng mà chấp nhận!
“Phụ hoàng, không tìm ra cũng không sao, không nên làm khó Hàn phi cùng Thất đệ.

Nhi thần thấy áy náy, cũng do nhi thần muốn ăn đồ của Hàn phi mà ra.” Hoàng Uyển Như không quên nói đỡ cho Hàn phi.
Mục đích nàng muốn chính là bức Thất Hoàng tử làm càn, nóng quá thường mất khôn.

Mà Thất Hoàng tử này tính cách vô cùng cổ quái, Hàn phi cũng chưa chắc nắm được hắn trong tay.


Huống hồ, nàng chính là người phái người tung tin Hàn phi không phải Mẫu phi thân sinh của hắn, nàng muốn xem chó cắn chó thì nàng cũng được lợi.
“Thất đệ, bộ dạng đệ rất mệt mỏi, có phải bệnh rồi?” Bỗng nhiên nàng quan tâm hỏi.
Quả thật nhìn thần sắc hắn tái nhợt, bộ dáng mệt mỏi như vừa làm gì đó quá sức.

Tề Lâm Đế lúc này mới chú ý đến, cảm thấy kỳ lạ.
“Lão Thất, con bệnh rồi.”
“Mau truyền Thái y.” Tề Lâm Đế vội gọi to.
Phúc Hải bên ngoài nhanh chóng phân phó người đi gọi Thái y.
“Nhi thần không có bệnh, Phụ hoàng đừng quá lo lắng.” Thất Hoàng tử muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Hắn đành phải biện minh, nếu Thái y xem ra hắn là hoang dâm quá độ thì không ổn rồi.
“Thất đệ, đừng cố gắng giấu bệnh, Phụ hoàng chính là lo lắng thân thể đệ có gì không ổn.

Tốt nhất là đừng như ta, bị người hạ độc còn liên lụy đệ, vẫn là mau mời Thái y thôi.” Nàng hợp tình hợp lý nói.
Tề Lâm Đế nhíu mày, nếu thật sự chuyện này cũng do bọn người thế gia nhúng tay thì quả thực coi trời bằng vung.

Thất Hoàng tử tuy không được ông chiếu cố nhiều, nhưng vẫn là Hoàng tử của ông.

Tề Lâm Đế không cho phép bất kỳ ai làm gì tới Hoàng tử cùng Công chúa của ông ta.

Đây chính là tôn nghiêm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui