Một Đời Trọng Sinh Muốn Được Yên Ổn!


Nhã Lý cảm nhận được Hoàng Uyển Như không như trí nhớ của mình, Công chúa trước mặt cường đại hơn rất nhiều.

Những điều Công chúa nói không phải là không có lý, đôi khi có chút công phu tự bảo vệ bản thân cũng là cách tốt nhất.
“Nô tỳ cũng xin nói trước, việc học công phu cũng có độ khó nhọc nhất định, việc bị thương nhẹ mong Công chúa chuẩn bị trước.” Nhã Lý cũng đồng ý với suy nghĩ của Công chúa.
Nàng ta cũng phải nhắc nhở trước, vì việc học công phu không đơn giản là chỉ huơ tay múa chân cho vui.
“Được.” Hoàng Uyển Như cũng không nhiều lời.
“Làm sao liên lạc được với Tiêu Thanh?” Nàng cũng không quên hỏi.
“Công chúa chỉ cần báo với nô tỳ.” Nhã Lý cung kính nói.
Hoàng Uyển Như gật đầu cảm thấy đã đủ.
Ngày mai là ngày hồi cung, mục đích chuyến đi lần này cũng xem như hoàn thành, tạm thời trong khoảng thời gian này sẽ không ai làm phiền đến nàng.
“Tham kiến Công chúa.” Nhạc Tánh Sương, Lãnh phu nhân là Mẫu thân của Lãnh Khiết Quân lên tiếng.
“Lãnh phu nhân, miễn lễ đi.” Hoàng Uyển Như ra hiệu cho Nhã Lý đỡ Lãnh phu nhân.
Nàng hơi bất ngờ lại có thể gặp được Lãnh phu nhân ở đây.
“Công chúa, người cũng thích khu vườn này?” Lãnh phu nhân dáng vẻ khiêm nhường cung kính hỏi.
“Chuyên hôm trước, thần phụ chưa kịp cảm tạ Công chúa.

Tiểu nữ còn nhỏ tuổi đã làm chuyện không nên làm.

Mong Công chúa lượng thứ.” Lãnh phu nhân cũng nhanh chóng lên tiếng.
Bà là người có dáng vẻ thanh tú, tuy đã có tuổi nhưng nhìn đường nét trên khuôn mặt bà ai cũng có thể nhận ra sự xinh đẹp thời xuân của bà.
Lãnh gia nhiều năm không có đích tử, có một trưởng tử lại do di nương sinh hạ, Lãnh Khiết Quân lại là đích nữ của Lãnh gia.


Tuy không có đích tử nhưng nhiều năm qua vị trí chính thê của bà vẫn giữ vững không suy.
Cũng chưa từng nghe điều tiếng gì về Lãnh gia cùng vị Lãnh phu nhân này, có thể thấy Lãnh phu nhân là người rất biết đối nhân xử thế, mà với vị trưởng tử kia cũng không quá hà khắc.
Chỉ là, Nhạc gia là thế gia lớn, Lãnh đại nhân dù có bất mãn hay không vui cũng không thể làm gì được.
Mà chuyện nội bộ mỗi gia tộc thế gia thì có lẽ cũng không kém sự thâm hiểm chốn cung đình kia đâu.
“Lãnh phu nhân khách khí rồi.

Lãnh Khiết Quân đơn thuần, có khí phách, rất đáng kết giao.” Hoàng Uyển Như cảm thấy vị Lãnh nhị tiểu thư kia rất thú vị.
“Cảm tạ Công chúa yêu thích.” Lãnh phu nhân như thở phào.
“Phu nhân, có một vài lời ta biết nói ra sẽ làm người phải suy nghĩ, nhưng vẫn nên nói với người vài câu.

Xem như ta nhiều chuyện một chút.” Nàng thong thả nhìn Lãnh phu nhân.
“Xin Công chúa chỉ điểm.” Lãnh phu nhân hơi nhíu mày, bộ dạng vẫn cung kính.
“Lãnh nhị tiểu thư, thiên chân khả ái, có lẽ hiện tại được bảo vệ rất tốt.

Nhưng nội trạch của Lãnh gia ra sao, Lãnh phu nhân hiểu rõ nhất, bảo vệ nữ nhi tốt không bằng dạy nàng ta cách tự bảo vệ.” Hoàng Uyển Như nói đến đây thì dừng một chút.
Nàng quan sát vị Lãnh phu nhân này, bà ta cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Nhờ một kiếp trước Lãnh gia cùng Nhạc gia chia thành hai bên, ủng hộ Thái tử ca ca vẫn là Nhạc gia, Lãnh gia lựa chọn Thất đệ đệ kia.
Đời này nếu có thể nàng muốn lôi kéo cả hai đại gia tộc này.

Dù là thưởng thức tính cách của Lãnh nhị tiểu thư nhưng nàng vẫn là muốn thế lực sau lưng nàng ta.
“Ý người là…” Lãnh phu nhân không ngờ Công chúa lại nói với mình những lời này.
Mà lời nói kia sắc bén lại có uy lực, khác xa với một tiểu Công chúa mà bà ta thường gặp.
Nhất thời trong lòng cảm thán không thôi, vẫn là chốn thâm cung không để ai được tự tại.
Nghĩ tới nữ nhi của mình, Lãnh phu nhân có vài phần luyến tiếc.

Bà là mẫu thân làm sao lại không muốn con mình hơn người, nhưng bà vẫn là luyến tiếc cho nữ nhi ngây thơ.
“Người không thấy chuyện hôm qua sao? Ai là người biết tính cách của Lãnh Khiết Quân? Nếu ta không ở đó thì hậu quả nhẹ thì chịu thị phi, nặng thì… xem như coi thường chốn Phật tự, ảnh hưởng tới tôn nghiêm Hoàng gia.”
Nàng nhắc nhở Lãnh phu nhân chuyện ngày hôm qua, rõ ràng có người dẫn dụ.

Nếu không Lãnh Khiết Quân làm sao biết được khu vườn kia, cũng sẽ không trùng hợp tới mức các vị mệnh phụ phu nhân lại tới kịp lúc.

“Còn có, chuyện tối hôm qua, người không thấy sự việc kia là nhằm vào ta sao? Nếu ta là người bị hại…” Hoàng Uyển Như cũng không nói hết.
Nàng muốn để Lãnh phu nhân tự suy xét, bà ta là người từng trải, có thể hiểu mọi chuyện.
“Cảm tạ Công chúa nhắc nhở.” Lãnh phu nhân phúc thân hành lễ theo quy củ.
Bà ta là tỏ sự biết ơn tới Công chúa, xem ra lần này quay về nên dạy dỗ nữ nhi một chút.


Ít ra sau này cũng tránh bị người ta làm hại.
“Về sau, nếu không có gì cứ để Lãnh nhị tiểu thư vào cung bồi ta đi.

Dù sao cũng chỉ có tốt cho cả nàng ấy, địa vị của ngươi cùng hai gia tộc.” Hoàng Uyển Như cười ẩn ý nói.
“Công chúa… chuyện này…” Lãnh phu nhân hơi giật mình.
Công chúa đây là muốn lôi kéo Nhạc gia cùng Lãnh gia vào chuyện này, cũng là xem như làm chỗ dựa cho Lãnh Khiết Quân.
“Lãnh phu nhân sợ?” Hoàng Uyển Như cười cười.
“Lời Công chúa làm thần phụ lo sợ.” Lãnh phu nhân giữ nguyên tư thế hành lễ không dám đứng thẳng dậy.
“Lãnh phu nhân, bà đến đây cũng không phải tình cờ đi.

Người cũng không nên thăm dò, ý tại ngôn ngoại.” Nàng vừa nói vừa đưa tay hái một chùm hoa trên cành cây.
“Ví như hoa này, người khác hái xuống sẽ xem như không được.

Còn nếu là ta, đừng nói là hái, dù ta phá nát khu vườn này cũng xem như là chuyện hợp lý.

Huống hồ, vị trí của ta với mọi người chỉ có lợi không hề có hại.

Tất nhiên mọi việc tùy Lãnh phu nhân, ta không cưỡng cầu.”
Nàng nói tiếp, cũng nói rõ mấu chốt.

Lãnh gia cùng Nhạc gia bên kia muốn ủng hộ Thái tử cũng cần có lý do.

Mà họ e ngại chẳng phải chỉ có Công chúa ngu ngốc là nàng sao? Hiện tại Công chúa không ngốc, lại không ngây thơ bị người bày bố.

Họ còn lo Thái tử có điểm yếu nào sao? Tạ gia bên kia cũng không phải chỉ ngồi không nha.

“Chuyện này… Thần phụ cần bàn bạc với phu quân.” Lãnh phu nhân cảm thấy quá mức chấn động.
“Được.” Hoàng Uyển Như cũng không nhìn bà ta.
“Nhã Lý, về thôi.

Ta nghĩ rằng vị Thiếu tiểu thư kia có lẽ đến tìm ta rồi.” Nàng xem như không có Lãnh phu nhân mà thoải mái nói.
“Làm sao Công chúa biết được?” Nhã Lý rất ngờ vực hỏi.
Hoàng Uyển Như không nói gì mà chỉ cười bí hiểm.
“Đi thôi.” Nàng nói rồi đi lướt qua Lãnh phu nhân.
“Cung tiễn Công chúa.” Lãnh phu nhân vẫn quy củ hành lễ.
Tuy bà ta không nói gì nhưng trong lòng đã có chút lo lắng cùng sợ hãi vị Công chúa này.

Nàng còn nhỏ tuổi lại có thể rành mạch nói ra nhiều điểm như vậy, thậm chí còn đoán biết được có người đợi mình vì mục đích.
Xem ra bà ta cần bàn lại với phu quân cùng Nhạc gia, việc ủng hộ ai có lẽ lại tính thêm một lần nữa.
Lúc Lãnh phu nhân còn đang hoang mang, thì bên này quả thực Thiếu Thái Nguyệt đã đến tìm Công chúa từ sớm.
“Thần nữ thỉnh an Công chúa.” Thiếu Thái Nguyệt vô cùng quy củ.
Thiên Thiên thấy Công chúa vừa về cũng nhanh chóng chạy ra đón.
“Nô tỳ còn đang đi tìm Công chúa thì Thiếu tiểu thư đã đến.” Thiên Thiên vội nói.
“Miễn lễ đi.” Hoàng Uyển Như nhìn Thiếu Thái Nguyệt rồi nói.
“Mời Thiếu tiểu thư ngồi, dù sao ta cũng rất thích ngồi bên ngoài, thoáng hơn nhiều.” Nàng nói rồi hướng về phía tiểu đình ngay đó.
“Thật trùng hợp thần nữ cũng rất thích không khí bên ngoài nha.” Thiếu Thái Nguyệt cười lấy lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui