Hoàng Uyển Như sau mấy ngày bồi dưỡng đã vô cùng khỏe mạnh, nàng cũng âm thầm bày bố mọi thứ, điều nàng chờ chính là chuyến đi Tĩnh Thanh tự này đây.
“Lý ma ma, người truyền tin cho Lưu Lam Nhược rồi chứ?” Hoàng Uyển Như vẫn không yên tâm.
“Nô tỳ đã làm rồi ạ.
Công chúa yên tâm, mọi chuyện đều theo Công chúa sắp xếp.” Lý ma ma vừa cười nói vừa tất bật chuẩn bị đồ.
Chuyến đi Tĩnh Thanh tự này chí ít cũng sẽ phải ở lại ba ngày, mọi người sẽ tụng kinh cầu an.
Hoàng hậu cùng các quyến thuộc quan gia đều sẽ tham dự.
Đây chính là dịp tốt để các quý phu nhân có thể được lấy lòng Hoàng hậu cùng phi tần hậu cung.
Đồng thời cũng là thời điểm làm thân với nhau, chọn ra hôn sự.
Nơi nào nữ nhân càng đông thì càng thị phi, mà thị phi thì càng khó tránh tai họa.
Lý ma ma tự nhủ cần chuẩn bị tốt một chút.
Phía hoàng hậu điều tra ra, quả thật một màn kia quá mức sạch sẽ, dấu vết không phải không có, nhưng đều chỉ về hướng Phong gia cùng Lưu gia.
Tạ gia bên kia cũng đang gấp rút bồi dưỡng lực lượng.
Trước giờ bọn họ chỉ hậu thuẫn cho Thái tử lại bỏ quên vị Công chúa được chuyên sủng này.
Họ cứ nghĩ chỉ cần được yêu thương bảo vệ thì Công chúa sẽ không sao.
Xem ra họ sai rồi.
Công chúa nếu bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực kia, e rằng càng phiền phức hơn, bảo vệ Công chúa cũng là cách giúp Thái tử không bị ảnh hưởng.
Hoàng Uyển Như nghe Lý ma ma kể lại cũng yên tâm phần nào, cho đến giờ điều nàng mong muốn đều có thể nói đã tạm ổn.
Ít ra Thái tử ca ca cũng đã đề phòng với Thất đệ hơn, Mẫu hậu cũng đề phòng phi tần trong cung cùng các phụ nhân ở ngoài cung, Phụ hoàng thì đề phòng thế lực danh gia vọng tộc.
Hoàng Uyển Như thở phào một hơi, tuy đây chỉ là bước đầu nhưng cũng sẽ thuận lợi hơn cho nàng sau này.
Hiện tại nàng cần thế lực của riêng mình, nàng muốn thật cường đại.
Chỉ là nàng không biết phải làm sao cả.
“Công chúa, Hoàng hậu cho người tới báo, mời Công chúa qua bên Hoàng hậu để cùng khởi hành.” Thiên Thiên vội vàng chạy vào báo tin.
Lý ma ma nhìn dáng vẻ của nha đầu kia, tuy thiếu quy củ nhưng cũng là thật tâm lo lắng.
“Thiên Thiên, ngươi chú ý một chút, ba ngày tới phải ở chung với các quý phu nhân, ngươi tốt nhất nên giữ quy củ, tránh chúng ta cùng chủ tử bị soi mói.” Lý ma ma thực sự quan tâm nhắc nhở.
“Vâng, ma ma.” Thiên Thiên cũng hiểu được ma ma là muốn tốt cho nàng ta.
“Lần này đi gồm có những mệnh phụ và tiểu thư nhà ai?” Hoàng Uyển Như vừa đi vừa hỏi.
“Bẩm Công chúa, lần này cũng sẽ như mọi khi, mệnh phụ không đổi.
Còn thêm vài vị tiểu thư quan gia mà thôi.” Lý ma ma nhanh chóng trả lời.
“Công chúa, lên kiệu nào.” Thiên Thiên nhắc nhở.
“Thời gian còn sớm, đi bộ một chút cũng tốt.” Hoàng Uyển Như muốn thoải mái một chút ngắm nhìn xung quanh.
“Thiếu tiểu thư kia?” Hoàng Uyển Như chợt nhớ đến cái tên này.
Lý ma ma cúi đầu nhớ rõ, nhanh chóng đáp: “Bẩm Công chúa, Thiếu tiểu thư cùng Quận chúa cũng sẽ đi theo chúng ta.”
“Ồ, vậy tốt rồi.” Hoàng Uyển Như ánh mắt sáng lên như có tia tính toán.
Thật ra thì Thiếu tiểu thư kia là tự đến cửa tìm rắc rối, Hoàng Uyển Như hầu như không hề nhớ tới nàng ta nếu như nàng ta không tự tìm đến thị uy nha.
Còn có, sau khi nhận thánh chỉ ban phạt quỳ, Hoàng Tiệp Lạp cũng đã cho người dò hỏi tin tức không biết nữ nhi nhà mình động phải vị quý nhân nào mà có thể làm cho Hoàng thượng ban chỉ phạt tới tận phủ.
Hóa ra là Công chúa, Hoàng Tiệp Lạp chỉ trách nữ nhi mệnh khổ, động ai không động lại động vào người không nên nhất.
Danh vị quận chúa muốn xin cho Thiếu Thái Nguyệt cũng xem như tan thành mây khói, kể có danh vị Thành chủ cũng không thấy Hoàng thượng nói gì.
Bọn họ còn có thể mặt dày tới đòi sao?
“Mẫu hậu kim an.” Hoàng Uyển Như chưa kịp hành lễ đã được Quế ma ma đỡ dậy.
“Hoàng hậu là đau lòng ngài nha.” Quế ma ma cười nói.
“Con không cần hành lễ, tới đây với ta.” Hoàng hậu nhìn nữ nhi thì trong lòng mềm mại một chút.
“Mẫu hậu, người thật đẹp.” Hoàng Uyển Như là thật tâm thấy Mẫu hậu của mình rất đẹp, rất uy nghi nha.
Hoàng hậu nghe vậy cũng mỉm cười, lòng vui vẻ hơn một chút.
“Con nha, thật biết dỗ người ta vui.” Hoàng hậu chỉ tay vào trán Hoàng Uyển Như, đây là trách yêu.
“Đi nào, mệnh phụ ở ngoài đều chờ chúng ta.” Hoàng hậu ra hiệu cho Quế ma ma đỡ bà.
“Cùng ngồi xe với ta.” Hoàng hậu nắm tay Hoàng Uyển Như, nhẹ nhàng nói.
“Vâng, Mẫu hậu.” Hoàng Uyển Như vui vẻ đồng ý.
Nếu là kiếp trước nàng sẽ từ chối, cũng sẽ không thích tham gia náo nhiệt.
Lúc đó nàng cảm thấy chuyện ồn ào này không hợp với nàng, thanh nhã yên tĩnh mới tốt.
Nhưng nàng nhận ra, thanh nhã yên bình không tranh với đời cũng không thể làm cho người khác không tranh với mình được.
Còn dẫn theo sự ngu ngốc của bản thân làm liên lụy bao người.
Nhìn thấy một màn Hoàng hậu cùng Công chúa ngồi cùng xe, đây là gì? Quý mệnh phụ cùng tiểu thư quan gia đều trầm trồ không thôi.
Vị Công chúa này quá mức được cưng chiều rồi.
Ở bên xe ngựa khác, Hoàng Tiệp Lạp dặn dò nữ nhi: “Nguyệt nhi, lần trước con đã đắc tội với Công chúa, phật ý Hoàng hậu cùng Hoàng thượng, lần này con chủ động làm thân nàng ta đi.”
Thiếu Thái Nguyệt bày ra bộ dạng không cam tâm.
“Mẫu thân, sao lại như vậy chứ? Con cũng không sai nha, nàng ta điêu ngoa đanh đá, con càng không cần kết bạn với người như thế.
Công chúa thì sao chứ?” Thiếu Thái Nguyệt ra vẻ không thích nói.
“Nguyệt nhi, trách là trách thân phận con không bằng người.
Một Công chúa được cưng chiều thì làm được gì chứ, dỗ ngọt một chút không phải xong rồi sao? Danh vị Quận chúa chỉ đứng sau Công chúa, con không muốn?” Hoàng Tiệp Lạp ra sức giải thích.
Bà ta cũng chỉ cưng chiều một nữ nhi này, tuy có chút tâm cơ nhưng vẫn chưa đủ sâu.
Thái Thiếu Nguyệt cũng là dính một chút ảnh hưởng thư hương, luôn thanh cao lãnh đạm, lại còn được cưng chiều có thừa.
Chính vì vậy nàng ta luôn cho rằng người khác không bằng mình, không thanh cao bằng mình.
“Nguyệt nhi, ta nói con biết.
Dù nàng ta có ra sao nàng ta vẫn là Công chúa, một câu của nàng ta thì danh phận cô mẫu của ta cũng phải nể mặt ba phần.
Con nghĩ con thanh cao lắm sao? Nếu con không có danh phận Quận chúa thì đừng mơ trèo cao hay ai tôn trọng.
Con cứ nhìn mẫu thân mà thấy, rồi nhìn vào các tiểu thư quan gia khác đi.”
Hoàng Tiệp Lạp tức giận nữ nhi mình cưng chiều quá mức không biết trời cao đất dày là gì.
Thiếu Thái Nguyệt quả thực động tâm.
Cuộc sống hôn nhân của mẫu thân cùng phụ thân quả thật rất tốt.
Lúc mà các tiểu thư quan gia khác đều có thứ muội, thứ tỷ, thì nàng quả thật không có.
Mà chuyện này cũng vì một phần danh phận Quận chúa của mẫu thân, dù cha làm gì cũng e ngại hoàng thất.
Nàng ta cũng nhiều lần thấy mẫu thân âm thầm xử lý đám nữ nhân trèo cao kia, nhưng phụ thân biết vẫn không dám làm gì bà.
Đây chẳng phải vì cách biệt thân phận?
Hoàng Tiệp Lạp nhìn thấy nữ nhi đang đăm chiêu suy nghĩ thì biết bản thân đã nói đúng ý muốn của nàng ta.
Bà cũng không tiếp tục nói nữa mà cứ im lặng để nữ nhi tự suy nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...