Một Đời Trầm Luân
Không biết có trở về kịp không nữa?
Vĩnh Thái Phi cau mày nhìn sắc trời. Mấy nay cứ mưa không ngừng làm cậu ta muốn trở về cung sớm sớm một chút cũng không được. Càng nghĩ càng thấy lo mà. Không biết hôn lễ đã chuẩn bị chưa. Lỡ không kịp uống rượu mừng thì sao.
Thây thê tử nhà mình không ngừng nhìn sắc trời lẩm bẩm. Lạc Phù Nghiêm ngốc lăng một hồi sau đó dịu giọng nói.
- Yên tâm đi nhất định là kịp mà! Vả lại nếu họ đã chuẩn bị hôn lễ thì nhất định sẽ rầm rộ cho mà coi!
Dù sao với tính cách của Triều Thái Phong lẫn Cao Thừa An nhất định sẽ không che giấu chuyện đại hôn của mình.
- Nói cũng đúng...nhưng mà cứ mưa như vậy thì sao mà về chứ?
Vĩnh Thái Phi gật đầu rồi lại lắc đầu. Không lẽ chờ đến lúc cưới xong cậu ta mới có thể trở về hoàng cung sao??? Không muốn đâu, còn phải tận mắt nhìn bằng hữu tốt của mình mặt hỷ phục nữa!
Vì cái suy nghĩ đó mà cả ngày Vĩnh Thái Phi không ngừng cầu trời khẩn phật cho sớm sớm hết mưa. Đến nỗi phu quân bên cạnh cũng cảm thấy cạn lời.
...............
- Có mệt không?
Triều Thái Phong khẽ ôm lấy từ đằng sau của Cao Thừa An. Sau đó đặt lên gáy y một nụ hôn nhè nhẹ. Cả ngày thượng triều chắc hẳn y rất mệt mỏi. Chưa kể còn về chuyện hôn sự của họ nhất định sẽ bị bàn tán ra vào.
- Không có! Vẫn còn ổn lắm!
Cao Thừa An cười cười sau đó xoay mặt hôn hắn một cái. Sắp đến bọn họ đã chính thức trở thành phu thê. Mới nghĩ đến thôi mọi phiền muộn đều bị tan đi mất.
- Không cần giấu ta đâu! Có phải đám người đó lại gây phiền phức hay không?
Triều Thái Phong rũ giọng hỏi. Y vốn là hoàng đế nhưng bây giờ lại đòi cưới một nam nhân làm hậu. Thử hỏi xem quyền thần sẽ phản ánh ra sao? Không ngăn cản, kêu ca thì mới là chuyện lạ.
- Cũng không có gì....mà dù vậy cũng đâu sao! Ta vốn đã nhận định ngươi rồi mà?
- Khổ cho ngươi rồi An An...
Thấy Triều Thái Phong y như trẻ con bám dính lấy mình y không khỏi có chút buồn cười. Đã bao tuổi rồi mà vẫn y như hài tử vậy chứ? Mà thật ra vậy cũng tốt...đỡ hơn hắn luôn rầu rĩ, ủ rũ và buồn bã là được rồi.
- Mau ngủ thôi, thức khuya không tốt cho sức khỏe!
Triều Thái Phong bế thóc y lên sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường. Kế đó trao cho y một nụ hôn nóng bỏng.
- Ưm...A Phong..
- Ngoan!
Hắn hôn nhẹ lên cái trán nhỏ. Sau đó thoăn thoắt thoát lấy y phục của cả hai.
Tiếp đó là gieo lên cơ thể ngọc ngà những dấu ấn riêng biệt của chính mình. Để lại sự kh0ái cảm cực độ cho người thương đang ngự trị dưới thân.
Một đêm mây mưa lại bắt đầu diễn ra. Xem ra hoàng đế bệ hạ ngày mai không thể thượng triều đâu~
............
Sáng hôm sau...
Cao Thừa An gượng người ngồi dậy. Ây dà, eo của y đau quá đi mất!
Khẽ liếc mắt sang nam tử bên cạnh. Y cười nhẹ rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn khẽ. Ấy vậy mà vừa mới chạm môi người kia đã mở mắt còn khẽ li3m môi y một cái.
- Tỉnh rồi sao?
Y mỉm cười nhìn hắn. Cả hai đã đi đến quan hệ này rồi thì còn cái gì mà ngại ngùng e thẹn chứ.
- Không ngủ thêm sao?
Triều Thái Phong lười biếng cất lời. Sau đó vòng tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh. Hừm...phải vỗ béo y cho ra thêm tí thịt mới được.
- Dù sao hôm nay cũng không cần thượng triều, mau ngủ thêm đi! Mấy ngày này ngươi đã đủ mệt!
Triều Thái Phong khẽ xoa xoa lấy cái bụng nhỏ. Giọng điệu cưng chiều đầy sự trân trọng yêu thương nói với y.
- Ân, cũng đúng! Vậy thì ngủ thêm một lát..
Y gật gật đầu, sau đó khẽ nhích người muốn nằm xuông ấy vậy mà bên dưới lại đau muốn điếng người khiến y không khỏi nhăn mày.
- Sao vậy? Hôm qua có phải hơi quá rồi không?
Triều Thái Phong nhận thấy biểu cảm của y liền phát hoảng một cái. Là hôm qua hắn không biết kiềm chế mà!
Thấy hắn lo lắng cho mình y như tiểu hài tử, Cao Thừa An đau đớn gì cũng gần như biến mất. Y chạm nhẹ lên mặt hắn sau đó yêu chiều nói.
- Ta là vua đó, sao có thể yếu đuối như vậy? Được rồi, chúng ta mau ngủ thôi!
Nói xong liền cố gắng nằm xuống rồi ôm lấy hắn. Mà Triều Thái Phong cũng không buông tay ra khỏi eo y, chỉ là lực đạo giảm nhẹ một chút.
Một buổi sáng thanh bình là vậy đối với y và hắn chứ còn bên đám các quan thần thì lại một phen náo loạn.
- Hừ! Hoàng thượng rõ ràng là bị mê hoặc mà!
Một vị quan lớn tuổi cau mày nói. Ông ta là người cổ hủ vì thế đối với chuyện luyến ái nam nam liền không khỏi sinh ra dị nghị.
- Phải đó! Đường đường là vua của một nước lại dám tuyên bố thiên hạ chỉ thích nam nhân. Thậm chí là lập luôn nam hậu, quả là hoang đường mà!
Một người khác lên tiếng ủng hộ.
- Thứ cho ta nói thẳng, các vị quá là cổ hủ đi!
Châu An một bên nhíu mày lên tiếng. Mỗi khi đi với đám quan thần này thì lại nói về chủ đề của hắn và y. Chậc, đúng là rãnh rỗi không có gì làm. Nếu không phải có việc, thì Châu An hắn đã trở về bên cạnh thê tử và hài nhi rồi. Đâu ra ở đây buôn dưa với đám quan thần đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...