Một Đời Trầm Luân

Đêm hôm đó Vĩnh Thái Phi suy nghĩ rất nhiều. Bằng hữu sao? Cả đời cậu ta chỉ có mình Cao Thừa An là bạn. Nói ra thì cậu ta bảo người ta không xứng nhưng thật chất là vì không tìm được người thật tâm với mình. Bây giờ nghe Lạc Phù Nghiêm nói vậy trong lòng không biết vì sao...lại có chút vui vẻ...

Cũng sau ngày đó thái độ của cậu ta có chút thay đổi. Không còn thường hay kiếm chuyện với Lạc Phù Nghiêm tuy hai người vẫn còn đánh nhau inh ỏi nhưng không đến mức quá đáng. Rồi dần dần...tình cảm trong lòng từ bằng hữu chuyển sang tình yêu. Lúc đầu cậu ta cũng sợ hãi lắm nhưng cậu ta vốn không phải người theo kẻ khác sắp đặt. Do đó liền nghe theo tiếng gọi trái tim mình mặc kệ ai bàn tán. Mà Lạc Phù Nghiêm thì không cần nói rồi. Vốn là một kẻ ngay thẳng cho nên yêu là nói yêu không hề che giấu. Chỉ có một chuyện khiến mọi người nhức đầu với đôi phu phu này mà thôi.

- Ân nhi, ngươi chờ ta....

- Câm miệng! Ta là Thái Phi!

- Nhưng ta thấy gọi Ân nhi sẽ....

- Câm miệng!

- Ân...

"........."

Haiz....một câu chuyện tình yêu thật sự rất quái gỡ...


...................

Trở về thực tại...

- Ân nhi, ngươi có gì vui sao?

Lạc Phù Nghiêm nhìn thê tử mình đang tủm tỉm cười liền nghệch mặt khó hiểu. Hắn ta còn tưởng Vĩnh Thái Phi phải có chút lo lắng và buồn bã vì phải đối mặt với phụ hoàng mình chứ.

- Nhớ lại chút chuyện vui thôi!

Vĩnh Thái Phi nhún vai hờ hững nói. Cũng không biết sao cậu ta lại ưng cái tên ngốc này. Haiz, chắc là tại hắn ta ngốc cũng không chừng. Một kẻ ngốc luôn hết lòng vì cậu ta.

- Ngươi có thật sự muốn gặp ngài ấy không?

Lạc Phù Nghiêm từ lúc đi đường đã cảm thấy bồn chồn trong lòng. Hắn ta sợ Vĩnh Thái Phi sẽ cảm thấy đau khổ.

- Cũng trở về rồi! Trốn tránh có ích gì đâu.

Vĩnh Thái Phi nhìn cung điện tráng lệ trước mặt. Ánh mắt không rõ là đang vui hay buồn. Mà có lẽ là đang thất vọng cũng không chừng.

- Yên tâm, dù có sao ta vẫn sẽ ở cạnh ngươi!

Lạc Phù Nghiêm khẽ đan lấy tay người bên cạnh. Sau đó dịu giọng nói. Hắn ta không chắc bản thân có thể làm gì. Nhưng giúp được cho thê tử thì thật sự đã tốt lắm rồi.

- Rồi rồi, đi thôi!

Vĩnh Thái Phi cũng siết lấy tay phu quân mình mà kéo hắn ta đi. Đúng là một tên ngốc đáng yêu!

...............


- Hoàng thượng....tam hoàng tử muốn diện kiến người!

Một tiểu thái giám cúi đầu bẩm báo. Giọng nói có phần e dè và lo sợ. Từ sau khi kế hoạch thất bại. Tâm tình của hoàng thượng chẳng có chút tốt đẹp nào. Lúc nào người cũng âm u, cau có thậm chí là chỉ vì một chút việc vặt mà không ngại trừng phạt kẻ khác. Quả thật, khiến cho bất kỳ ai trong cung cũng lo sợ, thấp thỏm.

- Bảo nó cút đi!

Hoàng đế Thủy Quốc nheo mắt. Sắc mặt rõ ràng rất tệ khi nghe đến đứa con trai của mình.

- Nhưng....

- Phụ hoàng không muốn gặp nhi thần sao?

Chưa để tiểu thái giám nói xong. Vĩnh Thái Phi đã cùng Lạc Phù Nghiêm bước vào. Trông cậu ta lúc này lại thản nhiên đến lạ. Ánh mắt nhìn người cha đáng kính của mình lại chẳng có chút ý vị gì. Phải chăng là vì thất vọng?

- Các người lui ra đi!

Vĩnh Ninh phất tay. Ý bảo đám hầu cận rời đi. Được lệnh vua, họ mau chóng làm theo. Nhưng trước khi rời đi, có một thái giám lớn tuổi không nhịn được mà nhìn về phía tam hoàng tử.

Ngài ấy trông có phần khác đi hồi đó...

- Trở về đây làm gì?


Vĩnh Ninh không chút mặn nhạt nhìn nhi tử của mình. Chẳng biết trong lòng ông ta có chút cảm giác gì là hối hận vì những gì mình đã làm hay không?

- Đây là nơi nhi thần sinh ra. Trở về cũng không có gì là quá đáng!

- Ha! Sinh ra sao? Nếu như vậy cớ gì ngươi phản bội lại đất nước của chính mình? Nếu không phải là ngươi thì kế hoạch của ta đã hoàn toàn thuận lợi! Người dân của Thủy Quốc cũng sẽ có một cuộc sống ấm no hạnh phúc!

Vĩnh Ninh nheo mắt nói. Vẻ mặt âm trầm tỏ rõ thái độ bất mãn. Nhưng Vĩnh Thái Phi lại vẫn một mặt bình thản đối diện với phụ hoàng mình

- Ấm no, hạnh phúc sao? Một khi chiến tranh diễn ra sẽ có bao nhiêu bá tánh mất mạng, bao nhiêu gia đình vì sự ích kỷ của người mà phải hy sinh cơ chứ? Khế ước hòa giải vốn đã được ký giữa các nước, người lại muốn làm trái với nó? Như vậy là tốt hay sao? Đó vốn chỉ là tham vọng của riêng một mình người mà thôi!

- NGÔNG CUỒNG! VIỆC TA LÀM, CHƯA CẦN MỘT

KẺ NHU NHƯỢC NHƯ NGƯƠI XEN VÀO!

- Phải! Là nhi thần ngông cuồng, là nhi thần nhu nhược! Nhưng những gì người làm là sai trái. Là đi ngược với sự liên minh của các nước! Người thật sự....không có chút hồi hận nào sao?

Vĩnh Thái Phi không hiểu. Rõ ràng phụ hoàng cậu ta là người hiểu lý lẽ luân thường. Chưa kể, người là một hoàng đế tốt. Luôn yêu dân như con. Hết lòng vì đất nước quê nhà. vậy mà cớ gì....lại thay đổi đến mức này? Tham vọng...thật sự có thể gi3t chết lương tâm của con người sao? Biến một người vốn tốt đẹp trở nên ích kỷ vặn vẹo đến mức này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận