Một Đời Trầm Luân

Không khí phút chốc rơi xuống âm độ. An Lâm lúc này hai tay đã toát mồ hôi thấm đẫm. Còn Lang Kiều dù vẫn tỏ ra bình thản nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự lo lắng.

Triều Thái Phong....

- Muốn chém muốn giết thì cứ làm đi! Dài dòng như vậy làm gì? Bà dư dả thời gian lắm sao?

Lang Kiều nhìn bà ta gằn giọng. Mà trong có vẻ như đang dùng chiêu khích tướng.

- Trách sao đây! Ta sợ các ngươi chết không biết được sự thật mà thôi! Còn các ngươi, đem đám người này ra ngoài! Quăng xác ở đâu cũng được!

Lưỡng Nguyệt liếc mắt nhìn đám quan thần. Ánh mắt chứa đựng sự khinh bỉ tột cùng.

Đám sâu bọ ngu dốt!


- Tuân lệnh!

Đám mặt đồ đen lập tức gật đậu nghe theo. Lúc bọn chúng vác Triều Thái Thái đi ngang qua Lưỡng Nguyệt. Ánh mắt bà ta bỗng có chút dao động. Nhưng rất nhanh lại trở về vẻ mưu mô vốn có.

Cạch!

Cánh cửa đóng lại. Đám người hầu cũng bị đuổi ra ngoài. Lúc này chỉ còn bà ta, khoảng năm người áo đen và Lang Kiều, An Lâm ở lại.

- Ngươi nói ta xem Lang Kiều, vì sao ngươi lại phản ta?

Lưỡng Nguyệt vuốt nhẹ mái tóc có phần điểm trăng của mình. Ánh mắt thản nhiên không có chút gì là gấp gáp.

- Trẫm không phản? Bà sẽ không phản sao?

Lang Kiều cười khinh một tiếng.

- Ai dà, vậy cũng không trách ta được nha! Là ngươi kém cỏi mà thôi! Chậc, ta đã bảo là diệt cỏ tận gốc nhưng ngươi không chịu. Cả một thỉnh cầu nhỏ của ta mà ngươi cũng không chấp nhận. Ai biết được ngươi sẽ phản ta lúc nào!

Lưỡng Nguyệt cười nói. Ánh mắt còn cố tình liếc sang An Lâm giống như muốn nói cho cậu biết cớ sự hôm nay là vì sự xuất hiện của cậu.

- À mà dù gì ngươi cũng sắp chết rồi! Ta cũng sẽ động lòng nói ngươi nghe một sự thật!


Bà ta nhoẻn miệng. Ánh mắt trở nên thâm độc hơn bao giờ hết. Giữ bí mật cũng chẳng có gì là vui. Chi bằng bà ta độ lượng cho gã biết sự thật năm đó. Thật háo hức vẻ mặt đau khổ của gã. Chắc là....đặc sắc lắm nhì?

Lưỡng Nguyệt lúc này vốn chẳng còn xem ai ra gì. Bây giờ trong tay bà ta nắm quyền còn cao hơn gã. Bà ta phải sợ gã hay sao? Nghĩ vậy liền không khỏi thích thú trong lòng.

- Phụ thân của ngươi thật ra vốn là một kẻ có tài nhưng mà chậc, chậc! Ông ta lại quá làm ta thất vọng. Đã là gian tế mà còn tỏ vẻ cao thượng. Nào là bị người khác cảm hóa. Kinh tởm chết đi được!

Lưỡng Nguyêt nhấn nhá từng chữ như muốn khắc sâu nó vào tâm trí của Lang Kiều. Năm xưa nhờ có Lang Ẩn mà bà ta mới biết được hành tung của Triều Thái Nam. Nhưng mà cũng chỉ là giao thương qua lại thôi. Lưỡng Nguyệt giúp Lang Ẩn giấu đi thân phận gian tế nhưng đổi lại ông ta phải làm con chó cho bà ta sai bảo.

Ấy thế mà tên Lang Ẩn đó không biết điều còn tỏ ra cao thượng. Lúc ông ta và cả nhà xém bị xử trảm vì tội tham ưu do bọn gian thần hãm hại. Triều Thái Nam khi ấy là người ra mặt thay ông ta. Cứu cả nhà ông ta một mạng. Từ đó tên Lang Ẩn kia lại bắt đầu thay đổi. Nào là không muốn làm nội gián. Nào là không muốn làm gian tế. Cuối cùng khi biết chuyện bà ta hãm hại Triều Thái Nam liền muốn phơi bày tất cả sự thật. Nhưng mà...bà ta sẽ để ông ta toại nguyện. Chậc, chậc! Dĩ nhiên là không rồi! Một con chó thôi mà! Mất rồi thì kiếm con khác! Lưỡng Nguyệt âm thầm ném đá giấu tay khiến thân phận của Lang Ẩn bại lộ. Thậm chí khi vợ con ông ta đang kiếm đường rời đi còn không quên tặng thêm cho họ một món quà. Cũng nhờ vậy mà mẫu thân của Lang Kiều mới chết một cách tức tưởi! Còn gã lại sống trong thù hận mà không hay biết gì. Xem bà ta là thê tử của ân nhân mà một lòng giúp sức. Nói ra cũng là gã muốn trả thù. Chứ bà ta chỉ là người đưa ra chủ ý mà thôi. Làm hay không là tùy vào gã a~

Lưỡng Nguyệt vừa kể lại một cách nhẹ nhàng. Vừa không ngừng quan sát biểu cảm gương mặt của Lang Kiều. Lúc này đây cả hai mắt gã đã gằn lên tơ máu. Sự tức giận, căm phẫn và bi thương cuộn trào hòa lấy nhau.

- Một, hai, ba...

Bà ta lẩm bẩm gì đó. Sau khi vừa dứt đột nhiên Lang Kiều ôm ngực phun ra một ngụm máu khiến An Lâm hốt hoảng.


- Ngươi....ngươi bị gì vậy?

Cậu lo lắng mà đỡ lấy gã. Sắc mặt Lang Kiều lúc này vừa trắng vừa đỏ. Chưa kể chân tay còn bất giác run nhẹ.

- Yên tâm đi! Chưa chết được đâu, nhưng mà cũng sớm thôi!

Lưỡng Nguyệt thích thú mà nhìn cảnh tượng trước mặt. Thật đặc sắc nha! Tất cả đều nằm trong kế hoạch của bà ta!

- BÀ!

An Lâm trừng mắt nhìn người đàn bà đối diện. Độc phụ! Bà ta rõ ràng là độc phụ!

- Tiểu A Lâm à, ngươi chửi mắng ta cũng không thể thay đổi được gì nha! Ít ra tên này còn sống được khoảng một ngày đó. Xem như đây là ân huệ cuối cùng ta ban cho ngươi đi! Còn các ngươi! Mau chúng đem những tên này giam lại cho ta! À, nhất là hai vị đây, phải chăm sóc thật tốt đó~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận