Một Đời Trầm Luân

A Phong....cháu cũng nên nén đau buồn...

Lâm gia gia thấy sắc mặt hắn không tốt cũng cố kiềm lại cơn giận mà nói. Ông biết trong chuyện này người vô tội nhất là A Phong. Thằng bé từ đầu đến cuối chỉ bị xem như một con cờ không hơn không kém. Có phải, ông trời đã quá tàn nhẫn với nó rồi không?

- Không có gì đâu gia gia, chỉ là khômg kiềm được cảm xúc...

Hắn cười nhạt, nhưng còn khó coi hơn cả khóc. Tâm hắn thật sự nguội lạnh. Nguội lạnh đối với người mà chính mình đã từng yêu thương, kính trọng.

- Ngày mai, hai đứa có muốn....đi thăm mộ họ hay không?

Lâm gia gia dè dặt nhìn hai người nói. Mấy mươi năm qua mỗi năm hoặc rãnh rỗi ông đều đến thăm mộ hai lão bằng hữu. Cứ thế nó cũng thành một thói quen khó dứt. Bây giờ biết được thân phận của hắn. Ông nghĩ hắn có quyền được biết chỗ chôn cất phụ thân mình.

- Ân...


Triều Thái Phong đáp một tiếng khẽ. Từ lúc phụ thân qua đời. Trong nhà hắn lúc nào cũng u ám. Ông bà của hắn luôn sai người tìm kiếm xác chết của phụ thân nhưng cuối cùng lại nhận được câu trả lời là không. Quả thật, ông bà có chút cực đoan và cố hủ nhưng dẫu sao cũng là hài tử đứt ruột sinh ra. Do đó, ngày phụ thân mất hai người họ lúc nào cũng ủ rũ vô hồn. Nhưng bởi vì không tìm được xác của phụ thân nên gia gia hắn chỉ đành đào một cái mộ trong gia trang cho hài tử của mình. Mỗi năm sẽ đến cúng bái. Bây giờ họ ở trên trời biết được phụ thân được chôn cất đàng hoàng chắc chắn cũng sẽ thấy mãn nguyện, an lòng.

- Được rồi, cũng đã trễ. Hai đứa nghĩ ngơi sớm đi!

Lâm gia gia đứng lên nhìn hai người hiền hậu nói. Những gì cần nói ông đều đã nói hết. Cũng thật may mắn khi A Phong không hiểu lầm phụ thân của mình. Ít ra thằng bé vẫn luôn tôn trọng đối với Thái Nam.

Cạch!

Đến khi Lâm gia gia rời đi, không khí trong phòng cũng chẳng thuyên giảm chút nào. Cứ mịt mờ, lạnh lẽo đến lạ.

Cao Thừa An khẽ hít sâu một hơi, sau đó xoay người khẽ ôm chầm lấy hắn.

- Đã qua rồi! Không sao đâu!

Y cũng không biết như vậy có giúp ích được gì không. Chỉ là như theo một phản xạ của cơ thể. Y ôm lấy hắn vỗ về an ủi. Người ta thường nói khi con người yếu lòng nhất. Một cái ôm nhẹ cũng có thể là niềm an ủi lớn nhất.

Triều Thái Phong không nói gì với y. Hắn chỉ ghì chặt lấy cái ôm ấy. Níu lấy chút ánh sáng ít ỏi trong cuộc đời tịch mịch của chính mình.

Y giờ đây không khác gì một cái phao cứu sinh dành cho hắn. Khiến hắn tham luyến không thể nào buông bỏ.

Rồi cứ như vậy cả hai ôm lấy nhau không nói tiếng gì. Sau này, có lẽ sẽ còn rất nhiều thứ bọn họ phải đối mặt. Nhưng giờ khắc này cả hai đều không muốn quan tâm. Bọn họ chỉ muốn an ủi lẫn nhau. Trao cho nhau hơi ấm tưởng chừng đã nguội lạnh. Chỉ như vậy đã là đủ rồi.


...............

Sáng hôm sau.

Cao Thừa An chậm chạp hé mắt. Muốn xoay người một cái thì đã rơi vào một vòm ng ực ấm áp.

Y nâng mắt, thấy khuôn mặt tuần mỹ của Triều Thái Phong đang cận kề. Trông hắn có vẻ ngủ rất an ổn.

Y không làm gì chỉ nằm im bất động. Sợ rằng sẽ đánh thức hắn dậy. Đêm qua lúc hắn ngỏ ý muốn ở lại phòng của y. Chẳng hiểu sao y đã vô thức đáp ứng. Hắn cũng chẳng làm gì cả. Chỉ ôm lấy y ngủ. Vòng tay hắn ôm rất chặt. Như sợ y sẽ đi mất.

Cao Thừa An nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt hắn. Vì sợ động tĩnh quá mạnh khiến hắn tỉnh giấc nên y chạm rất khẽ...

Cao Thừa An không biết nhìn chằm hắn bao lâu. Chỉ biết y như bị mê hoặc. Đắm chìm vào khuôn mặt ấy. Người nam nhân này quả thật có nhiều đau khổ hơn y. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thật sự sống vì mình một giây phút nào. Tát cả chỉ gói gọn trong thù hận, trong chết chóc, mưu mô lừa gạt. Hắn thật sự làm y không khỏi luyến tiếc, nhớ đến tiểu hài tử năm ấy. Tiểu A Phong khi đó, dẫu cho chỉ là một đứa trẻ nhỏ nhưng lại hiểu chuyện hơn bất kỳ ai. Không những vậy lại luôn vui vẻ, bảo vệ y dù cho có phải đắc tội với những hoàng huynh khác trong cung. Hắn lúc ấy là người bằng hữu duy nhất. Là người giúp y biết sự gắn kết giữa hai người xa lạ là như thế nào.

Ở trong cung thuở ấy. Ngoài phụ hoàng, mẫu hậu. Chỉ có hắn và Triều thúc thúc là thật tâm đối đãi với y mà thôi. Bọn họ tốt như vậy, nhưng mà số phận lại nghiệt ngã đến đau lòng.


- Ngươi tỉnh rồi sao?

Bất chợt nghe thấy giọng nói trầm khàn. Y khẽ nâng mắt. Liền chạm lấy đôi con ngươi nhàn nhạt của hắn.

Y gật đầu, ậm ừ đáp.

- Ân, nếu ngươi còn mệt thì cứ ngủ đi. Ta ra ngoài một lát.

Y muốn rướn người ngồi dậy thì đột nhiên Triều Thái Phong đã ôm chằm lấy eo của y kéo xuống.

Một lần nữa, Cao Thừa An lại rơi vào vòm ng ực ấm áp của nam nhân.

- Ở lại với ta...một chút được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui