Một Đời Trầm Luân


Bỗng có một gã cao to xuất hiện trước mặt đang đi đến gần bọn họ, giọng nói rùng rợn của gã vang lên khiến hai người không khỏi rùng mình.

Do cả hai đang đi trong con hẻm nên đường chỉ có chút ánh sáng, vả lại chẳng còn ai qua lại vì đều đang bận ngắm nhìn phong cảnh đêm chợ.
- Ngươi là ai?
Kỳ Điệp vội đứng chắn trước mặt đệ đệ mình.

Sau đó cảnh giác lên tiếng.

Nàng có biết qua võ thuật, vì thế nếu là đám lưu manh bình thường chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm.
- Ái chà, mạnh miệng lắm! Nhưng xin lỗi hôm nay là ngày chết của các ngươi!
Cốp!
Vừa dứt lời, gã đã thô bạo chém lưỡi đao xuống phía hai người.

May mà Ninh Điệp cùng A Sơn đều là dân múa nên có phản xạ nhanh né kịp.
- Không ngờ lại kích thích như vậy! Hahaha!
Gã ta hào hứng cười lớn.

Vẻ mặt vặn vẹo đến mức đáng sợ.
- A Sơn, đệ chạy trước đi!
Kỳ Điệp nhỏ giọng nói với đệ đệ mình.

Thân thủ tên này không phải loại tôm tép.

Để đệ ấy chạy trước thì sẽ an toàn hơn.

- Không được! Đệ không thể bỏ tỷ!
- Ngoan! Đây không phải là lúc ngang bướng đâu!
- Nói chuyện xong rồi thì chết đi!
Keng!
Lần thứ hai vung đao rất nhanh và chuẩn xác nhưng tiếc cho gã lại bị kiếm của Triều Thái Phong chặn được.
Quả nhiên đem kiếm theo là rất hữu dụng.
- Hai người không sao chứ?
Cao Thừa An đứng trước tỷ đệ hai người khẽ hỏi.

May là lúc nãy y cảm thấy kẻ kia có vấn đề nên không rời đi vội.

A Nhĩ đã nhờ chủ quán sủi cảo trong giùm.

Việc quan trọng bây giờ là phải cứu người trước đã.
- Chúng ta không sao! Cảm ơn công tử!
Thấy hai người xuất hiện, tỷ đệ kia như vớ được phao cứu sinh liền mừng rỡ.
Nếu lúc nãy không có người kia chặn đao chỉ sợ lưỡi đao đã chém xuống.

Tuy không mất mạng cũng sẽ bị cắt mất chân tay.
Cốp! Choang!
Triều Thái Phomg vẫn đang đánh nhau quyết liệt với gã kia.

Hắn đường đường là tướng quân của đương triều.

Một gã tôm tép như vậy sao có thể đánh lại hắn.
Không ngừng đón lấy những đòn tấn công của Triều Thái Phong cộng thêm những vết thuơng do hắn đánh trúng gã kia liền dùng mưu kế.
- Ngươi đến đúng lúc lắm! Bắt lấy ba tên đó nhanh lên!
Gã hét lớn như thật sự có người đằng sau.

Quả nhiên hắn liền mất cảnh giác mà xoay người lại.
Là lúc này!
Soạt!
Tên kia vung đao rất nhanh lập tức mũi đao đã chém xuống vai của Triều Thái Phong.
- Cẩn thận!
Cao Thừa An thấy gã vung tay liền hét lớn nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
- Chết đi!
Triều Thái Phong vung chân đá mạnh một cái.

Tuy vết thương đang chảy máu rất nhiều nhưng ở ngoài sa trường hắn còn từng chịu trăm vết thương kinh khủng hơn thế.
- Khục..
Gã bị hắn đạp một cái liền hộc ra một ngụm máu.

Chưa kịp để gã định hình tay của hắn đã đâm mạnh kiếm xuống.
Keng!

Nhìn cái xác dưới chân, hắn thả kiếm.

Cũng như khụy xuống vì vết thương trên vai.
- Máu..

máu nhiều quá..
Cao Thừa An chạy lại chỗ hắn vội vã xé tà áo của mình giúp hắn băng sơ qua vết thương.

Nếu không từ đây về chỗ Lâm gia, hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
- Hai vị công tử..

hay là hai vị đến chỗ của bọn ta! Quán trọ bọn ta ở không cách xa chỗ này lắm!
Kỳ Điệp vừa bịt mắt đệ đệ vừa nói.
Máu của vị kia chảy nhiều như vậy không sơ cứu nhất định sẽ gặp chuyện.
- Đa tạ! Mà hai người có thể giúp ta đưa cả đứa bé ở quán sủi cảo theo được không?
- Được, để ta đi cho!
A Sơn vội vã gỡ tay của tỷ tỷ ra rồi chạy nhanh ra ngoài.
- Cẩn thận đó!
Kỳ Điệp nhìn theo đệ đệ mình hô lớn.
Cao Thừa An lúc này khẽ quỳ một gối xuống rồi choàng tay qua người hắn, tiếp đó là đỡ hắn dậy.
- Ta không sao đâu! Chỉ là một chút..
- Im lặng đi!
Y trừng mắt hắn.

Sau đó nói với Kỳ Điệp.
- Nhờ cô nương dẫn đường!
- Vâng, chúng ta đi thôi!
* * *
Quán trọ Hải Đường..
Cốc! Cốc!
- Như Ngọc tỷ, là muội đây!

Cạch!
- Hai người làm gì..
Đường Như Ngọc vừa mới mở cửa ra đã nhíu mày vội hỏi.
- Hai người này là ai?
Nàng ta nhìn chằm hắn và y.

Trên người hắn lại đang có vết thương càng khiến nàng ta cảnh giác.
- Muội sẽ kể tỷ nghe nhưng trước hết làm ơn giúp công tử này cầm máu!
Kỳ Điệp biết Đường Như Ngọc hỏi vậy vì lo lắng nàng gặp chuyện nhưng dù sao cứu người vẫn là quan trọng hơn.
- Vào đi!
Đường Như Ngọc gật đầu, sau đó lách người sang để Cao Thừa An dìu Triều Thái Phong vào phòng.
- A Điệp, muội đi lấy một thau nước và khăn đến đây! Trong phòng của tỷ có sẵn đồ băng bó rồi!
- Vâng! Muội quay lại ngay!
Kỳ Điệp nghe xong vội vã chạy đi.

Cũng may trong đoàn hát Như Ngọc tỷ biết về y dược.

Cũng vì vậy, mà người trong đoàn dù có không may ngã bệnh vẫn còn có người biết cách chăm sóc.
* * *
Một lát sau..
- Yên tâm, vết thương không quá sâu đâu! Chỉ là mất máu khá nhiều! Tịnh dưỡng hai ba ngày thì sẽ hết! À, nhớ tránh cho vết thương bị động hoặc rách.

Tốt nhất là không nên để nước chạm vào cũng như kiên mấy món ăn như gà với bò rồi hải sản!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận