Một Đời Trầm Luân


Nói xong, cậu liền muốn rời đi thì bất chợt bị gã kéo nhẹ tay áo.
- Ngài cần gì sao?
- Đợi một chút!
Gã mỉm cười nhàn nhạt, sau đó dùng tay phủi nhẹ trên vai cậu.
- Y phục ngươi dính lá cây, sau này nhớ chú y hơn nhé!
Khẽ xoa nhẹ đầu cậu, gã liền bước đi về phía trước để lại một mình An Lâm vẫn đang đứng bất động.

Hai bên má cậu có chút nhàn ngạt hồng nhuận.

Có vẻ như, trái tim lại không ngăn được mà chầm chậm sa vào tình ái..
Ngài ấy thật là dịu dàng..
* * *
- Hoàng thượng, canh của người đây ạ!
An Lâm sau cùng cũng trở về tẩm cung của Cao Thừa An.
Cậu thấy y đang ngồi xem tấu chương liền khẽ thở dài.
Ngài ấy đúng là cố chấp mà!
- Ngươi cứ để đó đi!
Y lãnh đạm nói.

Có vẻ như y vẫn còn có ý định tiếp tục phê tấu.
- Hoàng thượng, canh hầm này phải ăn nóng mới ngon! Người mau dùng trước đi ạ!
* * *Ừm, vậy mang đến đây!
Y ngẫm nghĩ, sau đó liền gật đầu bảo cậu mang canh đến cho mình.
- Hôm nay, trời rất nóng sao?
Y lơ đãng hỏi.


Ánh mắt từ khuôn mặt cậu khẽ chuyển xuống dưới chén canh trước mặt.

Có vẻ như hầm rất kỹ càng.

An Lâm đúng là luôn chu đáo như vậy..
- Có chuyện gì sao? Người không thoải mái?
Cậu thoáng lo lắng hốt hoảng.

Vội vã xem xét sắc mặt của chủ tử mình.

Nhưng mà hình như chỉ là cậu nghĩ nhiều mà thôi..
- Không có, ta chỉ thấy mặt ngươi ửng đỏ nên thắc mắc một chút..
Nghe y nói, An Lâm liền không khỏi ngượng ngùng xấu hổ.

Đi từ nãy giờ vậy mà mặt cậu vẫn cứ ửng đỏ sao?
- Ngươi gặp tên họ Lang kia?
Y nhàn nhạt lên tiếng.

Từ lúc tiểu tử này có dịp gặp mặt Lang Kiều thì cậu cứ như người trên mây.

Do đó không cần nói ra thì y cũng hiểu nguyên do là gì.
Chỉ là, y cảm thấy người họ Lang đó không đáng tin tưởng.

Cứ cảm thấy, gã ta đang che giấu điều gì đó..
- Dạ phải! Lúc nãy nô tài có gặp ngài ấy..
Cậu ngượng ngùng kể lại sự việc trên đường trở về đây.
Thấy vẻ mặt si ngốc của kẻ bên cạnh, Cao Thừa An cũng không muốn quản nhiều mà chỉ nói một câu nhắc nhở.
- Tên đó không phải kẻ tầm thường, ngươi nên cẩn thân!
- Dạ?
Cậu có chút ngây ngốc không hiểu.

Lang đại nhân có gì không ổn hay sao? Trông hoàng có vẻ đề phòng ngài ấy?
- Phải rồi..

Triều tướng quân có ở trong phủ hay không?
Y mím môi, khẽ đánh sang chuyện khác.

Vẻ mặt không biết vì lý gì lại có chút khó chịu.
- Ban nãy, nô tài có nghe Lan tỷ nói Triều tướng quân đã đi đến khu mộ phía Tây rội ạ!
- Ừ, ngươi lui ra đi..
Y khẽ cười nhạt, phất tay có chút mệt mỏi.
Đến khi bóng dáng của tiểu thái giám biến mất thì bản thân y liền không nhịn được mà lẩm bẩm.
- Triều Thái Phong..

ngươi yêu nàng ta đến vậy sao? Đã mấy năm rồi..

ngươi vẫn không buông bỏ được..
* * *

- Kiều Loan..
Triều Thái Phong nhìn ngôi mộ trước mắt, vẻ mặt thất thần không nhìn ra cảm xúc.
- Phong ca ca! Huynh thấy muội có đẹp không?
Thiếu nữ ngây ngô từng nhìn hắn đầy ngưỡng mộ và trân quý đã không còn trên cuộc đời này nữa.
Khẽ siết chặt lấy nắm tay.

Hắn đặt nhành hoa xuống bia mộ, giọng nói hòa niệm, có đau thương, có câm phẫn..
- Kiều Loan, muội yên tâm, ta nhất định..

sẽ trả thù cho muội..
Không hiểu sao hắn lại có chút chần chừ.

Lúc nói ra ý định trả thù, gương mặt kiều diễm của nam nhân kia lại bất chợt hiện ra khiến tâm hắn chấn động.
Tại sao lại là kẻ đó? Tại sao lại là y?
Hắn nắm chặt tay, cố xua đi suy nghĩ trong mình.

Chắc là dạo này tâm trạng của hắn có chút căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác..

hắn làm sao, có thể để ý đến kẻ kia được chứ? Đối với hắn, y là kẻ thù, vĩnh viễn chỉ có thể là kẻ thù..
Mặc cho trái tim đang dậy sóng, hắn vẫn không muốn buông bỏ đi lập trường trong lòng mình.
Cũng vì điều này mà khiến hắn sau này rơi vào khổ ải đau thương dằn vặt..
* * *
- Hoàng thượng, người gọi ta đến có chuyện gì hay không?
Triều Thái Phong chẳng có chút biểu cảm nào mà nhìn người đối diện mình.

Không có kính trọng, không có sùng bái cũng chẳng có chút yêu thương gì.
- Ngồi xuống đi!
Y chỉ vào cái ghế đối diện ngay bàn.

Ánh mắt khẽ rũ xuống trông có chút u buồn kỳ lạ.
Hắn khẽ nhíu mày, nhưng sau đó liền làm theo lời y.

Dù sao, kẻ này cũng là hoàng thượng, nếu làm trái ý của y cũng chưa biết sẽ gây tổn hại cho kế hoạch của hắn như thế nào.

- Thái Phong, đã lâu rồi chúng ta không ngồi với nhau như vậy..
Y cười cười, ánh mắt có chút hoài niệm nhưng kẻ kia thì lại chẳng có chút tâm tư nào.

Ánh mắt hắn còn thoáng qua tia chán ghét khinh bỉ.
- Người gọi ta đến đây để làm gì?
- Gấp gáp như vậy, ngươi sợ ta sẽ ăn thịt ngươi sao?
Y cười nhạt, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Biết làm sao đây, ai bảo, y bị người ta xem là kẻ lòng lang dạ sói cơ chứ!
- Hoàng thượng có gì mà không thể làm?
Hắn nhếch miệng châm biếm, rõ ràng là không quan tâm thân phận của y là gì.
- Thái Phong, ngươi còn nhớ đến Kiều Loan nữ tử đó chứ?
Vừa nói xong, y liền chăm chú quan sát từng biến đổi trên gương mặt băng lãnh kia.

Quả nhiên, bức tường băng đã có chút rạn nứt.
Người nữ nhân đó..

chiếm trong lòng hắn một vị trí lớn như vậy sao? Cao Thừa An bỗng cảm thấy, có chút không cam lòng.
- Người muốn nói gì?
Hắn khô khốc đáp.

Thật chất điều hắn muốn nói là y không có tư cách nhắc đến muội ấy nhưng lời đến môi lại bị hắn nuốt ngược trở vào.
- Thái Phong, ngươi ái nàng ta vậy sao?
Cao Thừa An không đáp lại lời hắn mà chuyển sang một câu hỏi khác, đồng thời khẽ đứng dậy bước đến trước mặt hắn.

Bàn tay thon dài khẽ nâng lấy gương mặt như tạc tượng của nam nhân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận