Một Đời Trầm Luân
An Lâm thấy không ổn cho lắm liền vội vàng lên tiếng nhằm muốn làm dịu lại bầu không khí.
Sao cậu cứ thấy, Lạc đại nhân muốn kiếm chuyện với Triều tướng quân vậy chứ?
- Không! Hắn rảnh rỗi như vậy để hắn làm!
Vĩnh Thái Phi ngang ngược tự ra quyết định. Tuy hôm qua hắn ta có thái độ không tồi nhưng thật sự với cái gương mặt lãnh khốc hay ra vẻ ta đây đúng là khiến người ta chướng mắt. Vả lại, tên khốn này hôm qua còn kiếm chuyện với cậu ta. Nhớ lại thôi đã thấy khó chịu. Bây giờ không tranh thủ trả đũa cậu ta còn là Vĩnh Thái Phi à?
Triều Thái Phong lười quản tên ngang ngược trước mắt. Hắn nhàn hạ ngồi xuống thưởng trà dùng bữa.
- Ngươi..
- Có chuyện gì sao?
Cao Thừa An vừa mới đến liền cảm thấy không khí có chút lạ.
Vì muốn bảo đảm chuyện phía Nam mau hoàn thành nên họ đã hẹn nhau một phòng trọ để bàn bạc. Ai mà dè chưa kịp bàn bạc đã thấy bầu không khí thuốc súng diễn ra.
- Hừ!
Vĩnh Thái Phi hếch mặt khoanh tay không thèm nói. Còn Triều Thái Phong thì có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt y. Cũng do hôm qua tâm trí hắn xáo trộn không biết nghĩ gì muốn gặp y mà đụng phải tên phiền phức nào đó.
Càng nghĩ, càng thấy nhức đầu.
- A Lâm, có chuyện gì xảy ra?
Thấy ai cũng im lặng không đáp y khẽ cau mày. Nhưng ít ra trong đám người này vẫn còn có cậu sẽ đáp lại lời của y.
- Dạ, là..
An Lâm hé mắt nhìn cả hai người kia một lượt sau đó lấy hết can đảm mà kể y nghe chuyện từ nãy đến giờ.
- Các ngươi cũng đâu còn là trẻ con nữa..
Cao Thừa An ngán ngẩm lắc đầu. Tính tình hai người này phải nói y như hai thái cực khác biệt. Từ lần đầu gặp nhau y đã biết họ vốn dĩ không ưa nhau rồi.
- Được rồi, chuyện mua đồ chút nữa tính cũng được, chúng ta còn chuyện quan trọng phải bàn.
Cao Thừa An gặt chuyện kia qua một bên mà nhanh chóng bàn đến chính sự.
- A Lâm, Thái Phi, thái độ của dân chúng như thế nào?
Y đã căn dặn hai người đi thám thính tình hình thái độ của bá tánh về chuyện phản động lần này với mong đợi rằng sẽ tìm được thứ gì đó mấu chốt.
- Theo ta thấy, thái độ của họ đối với đám người kia không những chẳng ghét bỏ mà còn có chút tán thành.
Vĩnh Thái Phi nhớ lại cuộc nói chuyện với hai bà thím ở ngoài chợ. Ánh mắt không khỏi chán chường. Đây là lần đầu tiên cậu ta làm chuyện "buôn dưa lê" này, đúng là trải nghiệm mới mẻ nhưng mà không thú vị gì cả. Cậu ta nhớ rõ mấy người đó hăng hái đến nỗi còn không tính cho cậu ta rời đi nữa chứ. Nghĩ lại đã thấy ong ong cả đầu.
- Ngài ấy nói đúng ạ, không những chỉ có người lớn mà cả những tiểu hài tử dường như cũng rất thích đám người kia!
An Lâm bổ sung tiếp lời. Cậu cũng không biết, rốt cuộc đám người đó làm gì mà có thể dễ dàng thu phục lòng người đến thế?
- Cả trẻ con luôn sao?
Cao Thừa An nghe tới đây thì liền cau mày, nếu vậy tiến độ không phải quá nhanh sao? Thật sự là chỉ trong một thời gian ngắn? Suy nghĩ thoáng lướt qua tâm trí khiến y không biết là cố tình hay vô ý mà liếc mắt qua phía Lang Kiều.
- Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Lạc Phù Nghiêm nhìn y hỏi.
- Bây giờ bố cáo thiên hạ chỉ e rằng còn khó hơn lên trời..
Cao Thừa An cau mày. Muốn tuyên bố điều gì trước mặt dân chúng ít ra phải khiến họ có lòng tin trước. Nhưng xem ra đám người kia quá là cao tay rồi.
- Tạm thời các ngươi chia ra mà hành động. Nếu phát hiện kẻ phản động thì phải lập tức bắt về đây!
Cách này có thể xem như là tất yếu nhất. Mong rằng sẽ có thể nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau.
Cạch!
- Sao người vẫn để cho Lang Kiều tham gia chuyện này?
Trong phòng chỉ còn lại y và Vĩnh Thái Phi. Xác định bên ngoài đã không còn ai, Vĩnh Thái Phi nghi hoặc lên tiếng.
- Ngươi nghĩ Lang Kiều có phải là chủ mưu hay không?
Y chậm rãi liếc mắt.
- Ta không chắc.. có lẽ hắn che giấu quá kỹ..
Vĩnh Thái Phi mím môi không dám đưa ra đáp án cụ thể. Biểu hiện của kẻ kia không có chút điểm hở gì cả. Muốn tìm ra bằng chứng về con người của gã cũng chẳng dễ dàng gì.
- Sự nghi ngờ của ta đối với hắn chưa từng suy giảm nhưng mà.. ta nghĩ còn có kẻ khác đứng sau bày mưu mọi chuyện.
Y day day trán. Vẻ mặt vô cùng phức tạp. Từ chuyện miếng ngọc bội hôm qua đã khiến tâm trí y muốn rối lên hết. Bây giờ cường thế của địch lại càng thêm mạnh. Đúng là lão thiên gia* muốn dồn y vào đường cùng cơ mà.
*Ông trời
- Ta vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao ngươi luôn nghi ngờ Lang Kiều?
Đây là điều mà y vẫn chưa từng giải đáp cho cậu ta nghe.
- Haiz.. thật ra lúc đầu ta cũng không nghi ngờ gì hắn.. thậm chí là có phần tin tưởng..
Thấy kẻ kia tò mò y cũng đành thở dài. Thôi vậy, cũng chẳng phải điều gì to tác mà cần giấu diếm.
- Xuất thân của Lang Kiều ngươi có biết là gì không?
Y nâng mắt, chờ câu trả lời từ người nọ.
- Xuất thân của hắn sao? Ta không biết!
Vĩnh Thái Phi thành thật mà đáp. Cậu ta ít khi quản chuyện thế sự. Huống hồ cũng không hợp với quan lại trong cung. Có thể nói Lạc Phù Nghiêm là ngoại lệ duy nhất mà cậu ta tiếp xúc.
- Lang Ẩn!.. Cái tên này nghe quen chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...