Thoáng cái mà ba tháng đã trôi qua, Bồng Lai đảo vẫn yên tĩnh và quạnh quẽ như vậy. Lan Tự đứng ở đại điện tối cao trên đỉnh Linh Sơn, nhìn đệ tử đang quỳ phía dưới.
“Hồi bẩm Các chủ, căn cứ theo tìm hiểu của phân đường tại Ký Châu, Liễu các chủ đang sống ở một thôn nhỏ ngoại thành.”
Lan Tự gật đầu, phất tay bảo hắn lui xuống.
Người nọ vừa đi, Tiểu Thu đã bưng trà tiến vào. Lan Tự cầm chén nhấp một ngụm, bất giác nhíu mày, khóe mắt đỏ ửng.
Tiểu Thu ngỡ ngàng hỏi, “Công tử, trà lài uống không ngon sao?”
Lan Tự nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Thu, xoa đầu cậu, trấn an nói, “Tiểu Thu pha trà rất ngon, thế nhưng, thích uống trà lài là Tử Mâu.”
Tiểu Thu tuy nghe Lan Tự nói vậy, nhưng nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt y, trong lòng lại càng thêm hoang mang.
Lan Tự nắm chặt ngọc bội Liễu Mộng Dĩ để lại lúc trước, đây là tín vật đại diện cho Các chủ của Hoa Nguyệt các. Liễu Mộng Dĩ đã giao lại toàn bộ trách nhiệm cho y, nguyện cùng người đó gắn bó trọn đời, thậm chí không tiếc phế bỏ một thân võ công.
“Công tử?”
Tiểu Thu thấy Lan Tự nghĩ đến xuất thần, nhịn không được gọi một tiếng.
Lan Tự dịu dàng cười, nói với Tiểu Thu, “Tiểu Thu, chúng ta đến thăm Các chủ được không? Còn có vị ca ca xinh đẹp kia nữa.”
Tiểu Thu thấy khuôn mặt Lan Tự lộ ra nét cười, mừng rỡ gật đầu liên tục.
Sau khi rời khỏi đại điện Lan Tự muốn trở về phòng. Trên đường đi ngang qua rừng cây, mới phát hiện hoa Tình Ngữ một lần nữa lại khoe sắc rực rỡ.
Y bất giác cười, nói với Tiểu Thu rằng, “Chúng ta không cần rời đảo, đợi lát nữa về phòng viết một phong thư, gọi Các chủ và ca ca lên đảo ngắm hoa có được không?”
Tiểu Thu nghe xong, vui vẻ gật đầu.
Trong rừng cây mặc dù nắng rất đẹp, nhưng cảnh sắc vẫn mang chút lạnh lẽo. Thi thoảng lại có những cánh hoa rơi lả tả, chập chờn phiêu dạt giữa không trung, sau đó khẽ khàng chạm xuống mặt đất. Rất nhẹ, rất tĩnh.
Hoa nở hoa tàn, một mùa mới lại bắt đầu.
Người xưa đã khuất xa, kẻ ở lại vẫn phải đi tiếp con đường nhân sinh của mình. Nhưng có lẽ từ nay về sau, thế gian vạn vật sẽ không còn rực rỡ tươi đẹp như trước nữa.
Kiếp này, chẳng cầu bách niên giai lão, chỉ cần có thể hoàn thành được tâm nguyện cả đời, cũng là đủ lắm rồi.
Hết chính văn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...