Thuyền dần đi xa, nhưng Liễm Quân vẫn đứng ở đuôi thuyền, nhìn Bồng Lai đảo xa xăm như mộng như ảo.
Hắn muốn nhìn lại nơi ở của Liễu Mộng Dĩ trên đỉnh Linh Sơn, nhưng chỉ có thể thấy được một màn sương khói. Đuôi thuyền gió lớn, từng đợt lạnh lẽo thổi qua, khiến Liễm Quân cảm thấy run rẩy.
“Công tử à, cậu mau vào trong đi, lát nữa ra khơi, gió sẽ còn lớn hơn nữa.”
Trần Tam cầm trên tay một thứ đồ chơi, từ trong khoang thuyền đi ra.
Liễm Quân không đáp lời, cũng chẳng quay đầu lại, ánh mắt trước sau vẫn nhìn nơi đó, lòng ngập tràn lưu luyến.
Mãi đến khi thuyền chạy ra khơi, không nhìn thấy gì nữa, hắn mới xoay người.
Liễm Quân vừa quay lại đã thấy Trần Tam đang tựa ở khoang thuyền, mỉm cười nhìn hắn, “Công tử không muốn rời đi đúng không. Chẳng phải Nguyệt sử đã nói rồi sao, chỉ hai, ba tháng thôi mà, sẽ qua nhanh lắm.”
Liễm Quân không trả lời y, chỉ nói, “Huynh đừng luôn miệng gọi ta là công tử, cứ trực tiếp gọi tên là được.”
Trần Tam thẳng thắn cười nói, “Đúng đó, công tử này nọ, nghe rất khách sáo. Nhìn cậu thế này, đâu biết lại là người sáng khoái đến vậy.”
Liễm Quân khẽ nhíu đôi mi thanh tú, “Vậy sao? Thế trước đây mọi người thường nói ta thế nào?”
Trần Tam vừa nghe đến lời này, liền vội vàng xua tay, “Sao có thể chứ, Các chủ đã phân phó là không được nói nhiều, thành ra có ai dám bàn tán chuyện này sau lưng đâu.”
Liễm Quân sửng sốt, hỏi lại, “Liễu Mộng Dĩ đã từng nói như vậy?”
Trần Tam cũng không giấu diếm, y nói, “Không sai, Bồng Lai đảo vốn nhiều người như vậy, đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện, lại không phải đệ tử của Các, đương nhiên sẽ khiến người ta phải bàn tán rồi.”
Trần Tam liếc thấy sắc mặt của Liễm Quân, liền cười nói, “Nhưng mà cậu yên tâm, Hoa Nguyệt các chúng ta tuy bị người giang hồ xưng là tà giáo, nhưng lại hết mực trung thành, nói thực là không mấy môn phái có thể sánh được. Một khi Các chủ đã phân phó, thì đừng nói là bàn tán ngoài miệng, ngay cả nói thầm trong lòng cũng tuyệt đối không có.”
Liễm Quân nhìn dáng vẻ khoa trương của y, không khỏi nở nụ cười, “Vậy ai vừa nói không ngờ ta là một người sảng khoái nhỉ?”
Trần Tam nghe hắn nói như thế, cũng không cảm thấy thẹn thùng, ngược lại còn biện giải, “Không phải vậy đâu, lúc đó Các chủ vẫn chưa phân phó. Trần Tam ta dám thề là chưa bao giờ nói xấu sau lưng, cùng lắm chỉ là thầm đoán này đoán nọ một chút thôi.”
Khoang thuyền vốn rộng rãi, các đệ tử khác đều ở gian ngoài.
Liễm Quân và Trần Tam ngồi xuống một chiếc bàn, Trần Tam cả người dang thành hình chữ đại(1), kê thêm một tấm đệm sau lưng, phải nói là vô cùng nhàn nhã.
Trần Tam này rất dễ ở chung, ngồi với y cả ngày cũng không thấy chán, là một người rất thích nói chuyện, y luôn nghĩ gì nói nấy, khiến Liễm Quân cảm thấy thú vị vô cùng.
Đang nói chuyện vô cùng cao hứng, y đột nhiên ồn ào đòi uống rượu.
Trùng hợp lúc này người chèo thuyền đi đến, thấy Trần Tam chẳng hề để ý đến hình tượng, nên không nhịn được cười nói, “Trần Tam à, ngươi dù sao cũng là Ảnh sử, trong Các cũng được xem là một nhân vật có tên tuổi. Vậy mà không chịu quan tâm đến hành vi lời nói một chút, nếu như để mấy đệ tử bên ngoài nhìn thấy, khi về thể nào cũng bị chê cười cho xem.”
Ấy vậy mà Trần Tam cũng chẳng ngại, bất chấp nói, “Sử siếc gì chứ, không phải chỉ là hư danh thôi sao. Được rồi, lão Trương, nghe nói trên thuyền của lão đang giấu một bầu rượu lâu năm, có thể cho ta nếm thử một chút được không?”
Khuôn mặt Trần Tam vốn rất tuấn tú, vậy mà liên tục bày ra bộ dạng nịnh nọt, chỉ thiếu nước lôi kéo cầu xin lão Trương. Liễm Quân nhìn dáng vẻ khôi hài của y, không nhịn được mà bật cười.
Trần Tam cũng không thèm để ý, chỉ một lòng một dạ truy cầu bình rượu kia.
Lão Trương bị y cuốn lấy không buông, hết cách nên đành phải đưa rượu cho y, “Tiểu tử ngươi, giữa ban ngày ban mặt mà lúc nào cũng chỉ biết uống rượu, phải kiềm chế bớt cho ta.”
Trần Tam liên tục gật đầu, đợi sau khi lão Trương đi khỏi, ngay lập tức xẻ bỏ lớp giấy rồi uống một hớp lớn.
“Quả nhiên là thứ tốt, nè, cậu cũng lại đây nếm thử đi.” Nói xong, y liền đưa rượu cho Liễm Quân.
Liễm Quân cũng không hề giả bộ khách khí, nhận lấy rồi uống một ngụm, sau đó cười nói, “Cũng được lắm, nhưng mà so với loại ta từng uống ở Yến Đô, vẫn còn kém một chút.”
Trần Tam nghe xong cảm thấy hào hứng, nên vội vàng hỏi, “Có những thứ gì tốt, cậu thử nói nghe xem nào.” Liễm Quân còn chưa trả lời, y đã oán hận tha thở, ‘Ta cũng biết Yến Đô có rất nhiều hảo tửu, khổ nỗi mỗi lần theo Các chủ, vừa định chạy đi tìm nơi bán hảo tửu, đều bị một câu nói kéo lại.”
Liễm Quân nghe y đề cập đến Liễu Mộng Dĩ, không kìm được mà hỏi thăm, “Huynh ấy đã nói gì?”
Trần Tam chợt lạnh mặt, bày ra biểu tình thường ngày của Liễu Mộng Dĩ, giả giọng nói, “Trần Tam, rượu sẽ làm hỏng việc.”
Trần Tam bắt chước cực giống, Liễm Quân nhìn mà cười ha hả. Hắn nói, “Ta chưa từng nghe Liễu Mộng Dĩ nói câu này.”
Liễm Quân nhớ lần trước xuất hành, dọc đường đi hai người thi thoảng cũng uống vài chén, nhưng chưa bao giờ nghe Liễu Mộng Dĩ nói uống rượu hỏng việc.
Trần Tam cau mày, phẫn hận nói, “Đó là với cậu thôi. Mà không chỉ riêng Các chủ, mọi người trong Các đều không cho phép ta uống nhiều, nói là khi say sẽ gây sự.”
Liễm Quân nghi hoặc hỏi, “Gây sự thế nào?”
Trần Tam cười, nói một cách đương nhiên, “Lúc đó ta say thì làm sao nhớ được.”
Liễm Quân bỗng nhiên nhớ tới lời lão Trương, vội hỏi, “Vừa nãy lão Trương gọi huynh là gì?”
Trần Tam suy nghĩ một lát, mới nhớ lại đáp, “Cậu nói là Ảnh sử?”
Y thay đổi một tư thế thoải mái, rồi nói thêm, “Cũng chẳng phải là danh hiệu gì, chỉ là thêm một chữ Sử để nghe cho nó thần bí chút thôi, chứ so với danh hiệu Nhật Nguyệt nhị sử thì không hề liên quan. Tóm lại, chỉ là hộ vệ của Các chủ mà thôi.”
Liễm Quân nghe đến có liên quan đến Liễu Mộng Dĩ, liền hiếu kỳ, “Thế sao trên đảo chưa từng gặp qua huynh?”
Nói đến cái này Trần Tam lại thẹn thùng cười, “Các chủ biết ta lười, nên chỉ khi nào đi xa mới mang ta theo.”
Liễm Quân và Trần Tam bất tri bất giác đã uống hơn nửa bình, đến khi rời thuyền, lão Trương cầm lên kiểm tra phân lượng, thấy hao hụt nhiều nên đã rầy la Trần Tam một trận.
Trần Tam tự biết mình đuối lý, nên đành cúi đầu bồi tội.
Sau khi lên bờ, bọn họ chuyển sang ngồi xe ngựa. Dọc đường đi qua các thành trấn đều có người chuẩn bị xe ngựa và chỗ nghỉ ngơi.
Đường xá thuận lợi, chỉ qua vài ngày đã đến được Linh Châu.
Trước đó một đường yên ổn, vậy mà vừa đi đến ngoại ô Linh Châu đã xảy ra sự cố. Còn chưa tới sơn đạo, đã thấy xe ngựa bị bảy, tám gã đàn ông vây quanh, vừa nhìn đã biết là sơn tặc.
Trần Tam xuyên qua rèm ngó ra bên ngoài, nhìn cước bộ của bọn họ, đã biết là kẻ có võ công.
“Người trên xe, còn không mau xuống.” Tên đầu lĩnh quát.
Trần Tam ra hiệu bảo Liễm Quân không cần lên tiếng, sau đó, y một mình bước xuống xe ngựa.
“Các vị đại ca, chúng tôi chỉ là kẻ qua đường, cũng không phải người Linh Châu, có chỗ nào không hợp quy củ các vị cứ nói.” Trần Tam cúi đầu khom lưng, tỏ vẻ cầu xin.
Gã đầu lĩnh nói, “Núi này đúng là có quy củ, nếu muốn bình an, còn phải xem ngươi có hiểu quy củ hay không.”
Trần Tam vội vàng cười nói, “Hiểu hiểu hiểu.”
Dứt lời, Trần Tam móc ra một túi gấm nhỏ, đưa hết toàn bộ bạc bên trong. Gã đầu lĩnh vừa nhìn thấy xe ngựa đã biết bọn họ xuất thân không tầm thường, nào ngờ lại chỉ có chút tiền bạc thế này, làm sao cam tâm.
“Chút bạc vụn này, còn chưa đủ cho huynh đệ chúng ta ăn một bữa.”
Lời tuy nói vậy, nhưng gã vẫn thu lấy bạc.
Trần Tam khẩn khoản nói, “Các vị đại ca, chi phí đi đường của chúng ta đã tiêu gần hết, thực sự chỉ còn có bấy nhiêu, không tin các vị tìm thử mà xem.”
Trần Tam giang tay, bộ dạng mặc cho bọn họ lục soát, Liễm Quân trong xe ngựa nhìn thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười. Vốn dĩ trên người Trần Tam chỉ có ít bạc vụn mà thôi, toàn bộ chi phí đi đường đều ở chỗ Liễm Quân.
Gã đầu lĩnh sai hai tên bên cạnh lục soát người Trần Tam, quả nhiên không tìm được gì, nhưng gã vẫn không tin, nên nói với hai tên đằng sau, “Tìm trên xe.”
Thần sắc Trần Tam vẫn như cũ, không hề có chút hoảng hốt. Liễm Quân bị lôi từ xe ngựa xuống cạnh Trần Tam, hắn trừng mắt, Trần Tam bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Tam dung mạo tuấn tú, nhưng không có nét diễm lệ như Liễm Quân. Một tên sơn tặc trong số đó vừa nhìn thấy Liễm Quân đã áp sát lại, miệng tục tĩu nói, “Hóa ra là còn có tình nhân, lớn lên quả nhiên xinh đẹp.”
Nói xong tay gã bắt lấy cằm Liễm Quân, nhưng bị Liễm Quân gạt đi.
Trần Tam thấy thế, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói, “Muốn tiền bạc ta cũng đã cho, vậy mà còn đòi hỏi này nọ, thật là không biết chừng mực.”
Mấy tên sơn tặc bị lời này của y làm cho kích động, đồng loạt rút ra đại đao, Trần Tam trào phúng cười, kéo Liễm Quân lùi về sau ba bước.
Sáu, bảy gã đàn ông lực lưỡng cùng lúc đánh về phía bọn họ, Trần Tam đẩy Liễm Quân ra sau, còn bản thân thì nhanh chóng tiến lên. Y bổ một chưởng xuống tên gần nhất, đoạt lấy đại đao trong tay gã.
Trần Tam dáng người uyển chuyển, bước đi như gió. Y lấy đao làm kiếm, sát khí hung mãnh, trên mặt cũng không còn nụ cười lưu manh thường ngày, hai mắt ánh lên sự lạnh lẽo.
Liễm Quân thấy thế giật mình, chiêu thức võ công của Trần Tam quả thực giống Liễu Mộng Dĩ như đúc. Có điều, nếu như sát khí của Liễu Mộng Dĩ là lãnh tĩnh, thì Trần Tam lại là nóng cháy, tựa như ngọn lửa hừng hực, có thể thiêu đốt mọi thứ bất kỳ lúc nào.
Võ công của mấy tên sơn tặc vốn không tệ, hơn nữa vóc dáng lực lưỡng, khí lực lại lớn, sáu, bảy người cùng vây đánh một mình Trần Tam, rõ ràng là y không chiếm được tiện nghi.
Liễm Quân vừa định huýt sáo gọi Thanh Ca, nhưng nhớ lại trước khi lên đường Trần Tam đã nhắc nhở, Sở gia ở Linh Châu từng có ân oán với Hoa Nguyệt các, nếu Thanh Ca xuất hiện sẽ lộ ra mình là người của Hoa Nguyệt các.
Nghĩ như vậy, Liễm Quân đành phải thôi.
Càng đánh càng khó phân thắng bại, Trần Tam tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Võ công của Hoa Nguyệt các vốn hung ác tàn nhẫn, không có chút động tác dư thừa, mỗi chiêu mỗi thức đều gọn gàng lưu loát, chỉ tấn công vào những chỗ yếu hại.
Đột nhiên Liễm Quân thấy hai tên vòng ra phía sau Trần Tam, thừa dịp y đang mải đánh nhau với những tên khác, định công kích vào kẽ hở phía sau y. Liễm Quân lập tức móc ra một gói độc phấn, tung vào mặt hai tên nọ.
Hai gã đó vừa dính bột phấn, đã đau đến mức rống lên, bụm mặt lăn lộn trên mặt đất. Trần Tam liếc thấy như vậy, khóe môi khẽ nhếch, cười thỏa mãn.
Năm tên kia thấy đồng bọn bị thương, lòng càng tức giận, chiêu thức cũng hung hãn hơn.
Trong lúc Trần Tam không cẩn thận, đã bị một tên trong số đó chém rách y phục, cánh tay bị cắt một đao thật sâu. Y không giận ngược lại còn cười, đưa tay lên miệng, dùng liếm láp vết thương.
Liễm Quân bị chấn động, người giỏi võ công hắn đã từng thấy qua, nhưng chưa gặp ai tràn đầy huyết khí thế này.
Trần Tam lạnh lùng cười, chiêu thức không còn lưu tình. Chỉ trong chốc lát, hàng loạt tiếng kêu vang lên, năm tên sơn tặc còn lại lần lượt ngã xuống đất.
Liễm Quân nhận ra, vừa rồi Trần Tam mới thực sự xuất toàn lực. Hắn định thần nhìn, người nằm trên mặt đất không đứt tay thì đứt chân, chết vô cùng thê thảm, khắp nơi tỏa ra mùi máu tươi dày đặc.
Trần Tam tùy tiện ném đao sang một bên, sau đó mới xoay người đi về phía Liễm Quân. Quần áo trên người y sớm đã bị máu của mấy tên sơn tặc lây dính, cánh tay cũng chảy máu, nhưng y lại không thèm quan tâm.
Trần Tam khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, tỏ ra bất đắc dĩ nói, “Ta đã nói rồi mà, nếu sớm cầm bạc đi, thì sẽ không đến nỗi đánh mất tính mạng.”
Liễm Quân nghe y nói rất nhẹ nhàng, lạnh lùng cười, “Nếu hiểu được đạo lý này, thì đã không đi làm sơn tặc. Dù sao cũng sẽ động thủ, huynh cần gì phải diễn tuồng như vậy.”
Trần Tam đương nhiên nghe ra ý tứ của hắn, lập tức biện giải, “Ta thực sự muốn dùng tiền để đổi lấy an ổn mà, dù sao Các chủ cũng đã ra lệnh. Ngài nói nếu không bắt buộc thì tuyệt đối không động thủ.”
Liễm Quân trong lòng cười khẩy, một người điên cuồng vì máu tanh thế này, làm sao có thể ngăn y động thủ.
Liễm Quân và Trần Tam vừa tới vương phủ, tổng quản đã nhanh chóng dẫn bọn họ đến phòng Tề Lam. Trong phòng tràn ngập huân hương, Trần Tam không khỏi cười nói, “Là mê hương ngự dụng, nghe nói thứ này chỉ có trong hoàng gia mà thôi.”
Liễm Quân cũng đã từng đọc sách về loại huân hương này, nó có thể khiến người ta hôn mê một thời gian, bệnh tình cũng không nặng thêm. Thứ này chỉ mình Hoàng đế mới có, xem ra vị này cũng không có ý định hạ thủ với Tề Lam.
Liễm Quân để Trần Tam nâng Tề Lam dậy, lúc trước ở trên thuyền ăn giải dược của Ly Hồn, hắn cũng phải nhờ Trần Tam dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch.
Liễm Quân lấy ra giải dược từ hộp gấm, sau đó ngồi xuống bên giường. Lúc nãy hắn vừa vào phòng nên chưa nhìn rõ dáng vẻ của Tề Lam, bây giờ lại gần nhìn, quả nhiên hắn bị dọa sợ, nói một câu mặt xám như tro tàn cũng không quá đáng.
Liễm Quân nhét dược vào miệng Tề Lam, nhưng Tề Lam lúc này không có ý thức, giải dược ngậm trong miệng cũng không thấy chàng nuốt xuống.
“Để đó cho ta.”
Trần Tam cau mày, kéo thân thể Tề Lam về phía sau, một tay ôm lấy chàng, tay kia thì cố gắng cạy miệng Tề Lam ra, trực tiếp dùng ngón tay tống vào yết hầu.
Động tác của Trần Tam thô lỗ, Liễm Quân có chút không đành lòng, nhưng nhờ vậy mới có thể nuốt vào.
Chỉ thấy làn da Tề Lam bắt đầu xuất hiện dị sắc, từ cổ trở xuống, dịch thể màu đen đang chạy tán loạn trong cơ thể chàng, nhìn rất giống dây leo.
Trần Tam biết đây là dấu hiệu giải dược có tác dụng, y đỡ lấy Tề Lam để chàng có thể ngồi thẳng, bàn tay vận nội lực đặt lên lưng Tề Lam.
Liễm Quân lấy ra ngân châm, cởi y phục của Tề Lam, dịch thể màu đen kia đã phân bố khắp người chàng.
Liễm Quân dùng ngân châm cắm lên các huyệt đạo lớn để bức độc, mỗi một một kim đâm xuống lại khiến cho thân thể Tề Lam run lên. Biết rõ lúc này chàng không hề có ý thức, nhưng Liễm Quân vẫn cảm thấy có chút không nỡ.
Mãi đến khi Tề Lam phun ra một ngụm máu đen, Trần Tam và Liễm Quân mới thở dài một hơi. Liễm Quân bắt mạch cho Tề Lam, lại đâm thêm vài kim lên người chàng để thử mức độ độc tính, lúc này mới nói, “Độc đã giải hơn phân nửa, tạm thời Vương gia sẽ không thể tỉnh ngay được, vậy nên mỗi ngày phải bức độc một lần.”
Trần Tam vừa nghe xong, đã hét lên, “Mỗi ngày làm một lần? Dù y chịu nổi thì ta cũng ăn không tiêu.”
Liễm Quân trừng mắt nhìn Trần Tam, châm chọc nói, “Không phải nói đệ tử Hoa Nguyệt các rất trung thành sao? Đây chính là chuyện mà đích thân Các chủ của các người đã đáp ứng.”
Trần Tam vội vàng nhận lỗi, “Ta chẳng qua vì mệt nên có chút hồ đồ thôi, cứ xem như ta chưa nói gì nha.”
Liễm Quân thấy Trần Tam toát đầy mồ hôi, khuôn mặt mệt mỏi rã rời, cũng hiểu được đây là chuyện cực kỳ hao tổn nội lực.
Nhưng nếu không có y xuất thủ tương trợ, thống khổ khi độc tố phóng xuất, Tề Lam sao có thể chịu được.
Liễm Quân giúp Tề Lam mặc y phục rồi đắp chăn lại, sau đó mới đi tìm giấy bút để viết phương thuốc.
Hắn vừa định cầm bút viết, bỗng nhớ tới trước kia tại phòng nhỏ ở Thanh Hà quán, mỗi khi vướng phải từ khó nào khó, Tề Lam sẽ cầm tay hắn hướng dẫn viết từng nét chữ.
Khi đó thân thể Tề Lam dù gầy yếu, nhưng dáng dấp lúc nào cũng ôn nhu như ngọc, lại càng không nói tới khí chất tựa tiên nhân kia.
Liễm Quân kìm không được quay đầu lại nhìn chàng, gò má hốc hác, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, còn đâu phong thái năm đó nữa.
Trần Tam lúc này buồn chán ngồi bên giường, để ngồi thoải mái hơn, y còn đẩy Tề Lam vào bên trong một chút. Liễm Quân đang viết phương thuốc, thì nghe y cảm thán, “Đúng là đáng thương, đường đường một Vương gia, vậy mà lại biến thành thế này.”
Tuy là y thực sự thương cảm Tề Lam, nhưng chung quy vẫn tỏ thái độ không hề liên quan đến mình.
Qua mấy ngày ở chung với y, Liễm Quân cũng có chút hiểu biết về con người này. Vốn dĩ Tề Lam là người không liên quan đến y, hơn nữa tính tình Trần Tam lại lấc cấc, vậy nên khi nãy y lên tiếng phàn nàn cũng không khiến người ta ngạc nhiên.
Liễm Quân thu xếp xong mọi thứ, vừa quay đầu lại đã thấy Trần Tam đang chơi đùa với mái tóc của Tề Lam.
“Huynh không đi sao?”
Trần Tam vừa nghe lời này, cả người lập tức nhảy dựng lên, hai, ba bước đã đi tới trước mặt Liễm Quân, nịnh nọt nói, “Sao lại không đi chứ, ta đói sắp chết rồi. Ở vương phủ này, chúng ta đã cứu Vương gia của họ, chắc hẳn rượu ngon thức ăn ngon là không thể thiếu đúng không?”
Đợi ở vương phủ hơn nửa tháng, độc trong cơ thể Tề Lam cũng dần được bức ra.
Chỉ là độc Tu La đã ở trong thân thể Tề Lam hơn hai mươi năm, muốn thanh trừ dư độc hoàn toàn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Nửa tháng này Tề Lam vẫn luôn hôn mê, thuốc và đồ ăn đều do một tay Trần Tam thô lỗ cạy miệng tống vào, đôi khi cảm thấy, cứ như vậy có ngày khóe miệng Tề Lam sẽ rách mất.
Ban đầu Liễm Quân cũng không nỡ, nhưng rồi phát hiện ngoài cách đó ra, cũng không còn biện pháp nào khác giúp chàng đưa những thứ này vào.
Mấy ngày đầu, Trần Tam luôn oán hận việc này tiêu tốn nhiều nội lực, khiến y toát đầy mồ hôi. Nhưng dù sao ở vương phủ được ăn ngon ngủ tốt, qua hai, ba ngày, cũng không thấy y lầm bầm than phiền nữa.
Mỗi khi giúp Tề Lam châm kim uống thuốc, Liễm Quân luôn đứng một bên nhìn thật lâu, như đang chờ đợi chàng đột nhiên tỉnh lại.
Điều này không chỉ bởi lo lắng cho thân thể Tề Lam, mà còn vì người ở Bồng Lai đảo xa xôi ngàn dặm kia.
Liễm Quân ngày nào cũng tính thời gian, Tử Mâu nói cùng lắm là ba tháng, hôm nay đã qua nửa tháng rồi, chỉ còn hai tháng rưỡi nữa thôi.
Thực ra hai tháng rưỡi chẳng phải là lâu, trước đây ở Bồng Lai đảo thoáng cái đã hết nửa năm, vậy mà giờ đây, chỉ mới nửa tháng mà hắn đã thấy dài như nửa năm.
Hàng ngày cứ sáng dậy là ngóng trông trời mau tối, trời tối rồi thì lại mong mặt trời sớm mọc. Ấy vậy mà thời gian cứ như ngọn nến, luôn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng sao mãi không thấy cháy hết.
Một chiếc thuyền lớn cập bến Bồng Lai đảo, từ trong khoang thuyền đi ra, là hai đệ tử của Thanh Duy môn.
Bọn họ đứng ở mũi thuyền quan sát, nhưng trên bờ đến một bóng người cũng không có.
“Cẩn thận có mai phục.” Thiếu chủ của Sở gia nhắc nhở.
“Việc gì phải sợ chứ, chúng ta nhiều người như vậy, dù bọn chúng có mai phục đi nữa thì cũng không đấu lại được.” Một thiếu phụ xinh đẹp khoác áo vàng nhạt từ trong bước ra, mỉm cười đầy quyến rũ.
Mọi người thấy nàng nói có lý, nên đồng loạt cầm binh khí xuống thuyền.
Vừa lên tới bờ, đã thấy một thân ảnh màu tím từ xa bay tới. Khinh công tuyệt hảo, khiến người ta không kiềm được mà cảm thán.
Người kia vững vàng đáp xuống trước mặt bọn họ, da trắng môi hồng, dung mạo vô cùng tinh xảo lộng lẫy, khóe miệng khẽ cong lên, cười mà tựa như không cười, đôi mắt trong veo, lóng lánh như trăng rằm.
“Tiểu yêu nữ, còn không mau gọi Liễu Mộng Dĩ ra.” Một tên đệ tử của Thanh Duy môn trừng mắt hét lên.
Tử Mâu nghe xong, ý cười trên mặt càng đậm, nàng nói, “Các chủ là người mà các ngươi nói muốn gặp là gặp được sao.”
Dứt lời, Tử Mâu giơ tay lên, chỉ thấy hơn mười đệ tử Hoa Nguyệt các xuất hiện cách đó không xa.
Dẫn đầu chuyến đi này là Tôn Lãnh Ngữ của Phượng Minh phủ, lão vừa thấy tình hình như vậy, liền lập tức ra hiệu ngăn cản mấy thanh niên đang muốn lao ra. Sau đó, lão ôn hòa cười với Tử Mâu, “Nguyệt sử có thể dẫn chúng ta đi gặp Các chủ trước được không. Lỡ như chuyện này chỉ là hiểu lầm, vậy không phải sẽ làm tổn thương hòa khí ư?”
Tử Mâu khẽ nhíu đôi mi thanh tú, cười mỉa, “Các ngươi không ngại uổng khí lực leo lên Linh Sơn sao? Chẳng lẽ chỉ cần Các chủ nói mọi chuyện là hiểu lầm, các ngươi sẽ chịu như vậy mà quay về ư?”
Tử Mâu nói đến chỗ đây, liền bật cười.
Đợi đến khi nàng mở miệng lần nữa, thì ánh mắt chỉ còn vẻ âm u lạnh lẽo, nàng nói, “Huyết tẩy Bồng lai đảo, Hoa Nguyệt các chúng ta có vẻ đã hân hạnh lọt vào mắt xanh của Tứ đại môn phái rồi.”
Tử Mâu vừa nói, vừa ném một phong thư đến trước mặt Tôn Lãnh Ngữ.
“Ta ngược lại muốn xem, các ngươi huyết tẩy Bồng Lai đảo như thế nào.”
Nói xong, nàng vung tay, lập tức chúng đệ tử đứng cách đó không xa đồng loạt xông lên.
Tử Mâu cất tiếng cười, lạnh lùng nói, “Hoa Nguyệt các chúng ta đương nhiên dám làm dám chịu.”
Hết chương 16
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...