Trưa hôm sau, Doãn Nguyệt Khuê mới muộn màng nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh, anh thực sự đã dốc hết sức lực để yêu cô, cưng chiều cô và làm cô.
Cô thật sự rất đau, ngồi trên giường tưởng tượng cảnh đêm qua cô bất giá lấy tay che khuôn mặt nóng bừng của mình.
Nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm, chắc là anh đang ở trong đó.
Anh sống trong một ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, qua kiểm tra trực quan thì rộng hơn 100 mét vuông.
Tối qua anh đưa cô đến đây, nhưng cô hoàn toàn không biết đây là ổ do một người đàn ông nào đó tạo ra để phù hợp với thân phận của anh ở Lam Sơn.
"Ông xã."
Tấm ga trải giường hôm qua đã được thay đổi, đêm qua Doãn Nguyệt Khuê để anh hành hạ trong sự bàng hoàng, cô gần như bị xé nát cả người, rõ ràng đêm qua anh tốn sức như vậy mà vẫn có thể dậy sớm, còn cô...
Than ôi, đàn ông!
Một người đàn ông nào đó vui vẻ bước ra, lấy tấm khăn trải giường mới giặt ra để phơi.
Ồ……
Anh sáng sớm đã giặt ga giường bằng tay…
Được…Đôi mắt của Doãn Nguyệt Khuê đỏ hoe khi cô nghĩ đến cảnh sâu sắc với anh đêm qua, và hơn một trăm bức tranh mà anh đã dành mười năm để vẽ cho cô, và bức thư tình như một lời cuối cùng đằng sau mỗi bức tranh.
"Chào buổi sáng bà xã, ngủ thêm chút đi.
Anh làm bữa sáng rồi.
Để trên bàn nhà bếp rồi.
Nhớ ăn đi.
Anh phải ra ngoài kiếm việc làm kiếm tiền nuôi vợ.
Anh đi nhé! Một tiếng nữa anh sẽ về nhà."
Lục Minh Phong báo cáo với xong thì hôn lên má cô thì thầm vào tai cô:“ Còn đau không, để anh xem nhé.”
“...” Doãn Nguyệt Khuê không nói nên lời.
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Chồng à, anh chu đáo quá.
Lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Anh cũng đẹp trai và chiều vợ nữa."
"Em chính là muốn xem những bức tranh kia nữa phải không, anh bảo em sau này hẵng đọc, em còn không cho, nhìn xem đêm qua em đã khóc thế nào, hiện tại lại sắp khóc rồi." Lục Minh Phong vuốt má rồi lại vuốt lông mày côm
“Được, được, anh đi đi, đi tìm công việc, kiếm tiền nuôi vợ đi, hơn một tiếng cũng không sao, làm chồng em chút nhân quyền này vẫn còn, em cho phép anh tăng ca.
"
Nghĩ đến tình yêu mãnh liệt trong những bức thư tình đó, Doãn Nguyệt Khuê không muốn anh nhìn thấy mình khóc.Nhưng ai mà chịu nổi chứ?
"Vợ à.
Đêm qua em đã đổ máu vì anh, anh xót em nên mới không tăng ca trên người em…Xem ra không đủ thoả mãn em rồi.”
Doãn Nguyệt Khuê ngay lập tức kìm nén những giọt nước mắt khi bị anh chọc ghẹo.
Anh không tận hưởng sao? Ai mà ngay cả đi tắm còn lợi dụng cô?
"Cũng là lần đầu tiên của anh." Anh nghiêm túc nói.
"Được, về sau em sẽ làm anh thỏa mãn hơn, hơn nữa em đã hiểu sở trường của anh rồi."
"Vợ anh thật hư hỏng~"
"Chồng em cũng thật hư hỏng~"
Hai người xoa xoa lỗ tai của nhau, lại qua một lượt, người đàn ông nào đó cuối cùng cũng vui vẻ rời đi.
"Vợ, nếu ra ngoài em cẩn thận một chút, về sau chồng sẽ cho em một cái nhà lớn hơn."
"Được rồi, vợ đồng ý rồi."
Doãn Nguyệt Khuê chỉ cảm thấy rằng anh chiều chuộng cô như một đứa trẻ, bảo vệ cô ở bên cạnh cô trong nhiều năm luôn nhắc nhở cô an toàn dường như đã trở thành thói quen của anh.
Mặc dù trong những năm đó, anh không nói ra nhưng đêm qua, từ những dòng anh viết, cô cảm thấy sâu sắc rằng anh đã yêu cô đến tận xương tủy.
Cùng với vô số lần động chạm, đêm qua họ đã để mọi thứ thuận theo tự nhiên, vô cùng nóng bỏng.
Doãn Nguyệt Khuê dậy rửa mặt, không thèm ăn sáng, đi đến phòng vẽ của anh, xem đi xem lại từng bức tranh anh vẽ về cô một cách cẩn thận.
Tất cả về cô đều trong ký ức của anh.
Hầu hết chúng đều là bản phác thảo, mỗi sự xuất hiện của cô sau năm mười lăm tuổi đều in sâu trong tâm trí anh, vì những bức tranh có thể sống động như thật.
Một số tờ giấy vẽ đã chuyển sang màu vàng và đã cũ từ lâu, các nét chữ ở mặt sau của tờ giấy vẽ hoặc là hoạt bát, khoa trương hoặc rất nguệch ngoạc, được viết bằng bút máy hoặc bút màu.
Trên một bức tranh có vết máu nhỏ, vết máu đã biến thành màu đen, có thể nhìn ra là vô ý cọ vào, đã được cẩn thận lau, nhưng sau cùng vẫn để lại dấu vết.
Giống như tất cả những lời tỏ tình cuối cùng của anh, chúng đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô vào lúc này.
"Khuê, cô gái của anh, hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy em sau khi hồi phục vết thương, em mười lăm tuổi, anh từng hỏi qua rằng sau vụ tai nạn lúc trước biết rằng em đã mất trí nhớ.
Em đã quên mất khoảnh khắc đó và cũng quên anh luôn rồi.
Nhưng thật may mắn là anh vẫn nhớ."
Bức tranh vẽ cô đang ngồi trước một cửa hàng bên ngoài, vừa uống sữa vừa nghịch điện thoại di động.Khi đó, cô còn rất trẻ, khuôn mặt còn hơi mũm mĩm.
"Khuê, anh mười tám tuổi, em mười lăm tuổi, có lẽ em không hiểu cảm giác yêu một người, nhưng không dám thổ lộ, bởi vì em còn nhỏ, anh yêu em, cô gái của anh.
Anh cũng là lần đầu tiên yêu một người, không biết cách yêu của anh có đúng không, nhưng anh chỉ muốn yêu em như thế này, anh sẽ nhìn em lớn lên.
Món quà sinh nhật nhỏ này tặng em.
Năm sau, anh sẽ mang đến cho em một bất ngờ đặc biệt theo cách của anh.,”
Trong bức tranh này, cô đang đứng bên dòng sông, một mình ngước mắt nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy trên bầu trời đêm, đôi mắt cô gái ấy tràn tràn đầy sự hài lòng.
Cô nhớ năm đó cô mười bảy tuổi, hôm đó là sinh nhật cô.
Mỗi năm sau này, cho đến tận bây giờ, mỗi năm vào ngày sinh nhật của cô, bất kể là ở trong nước hay nước ngoài, cô đều được xem những màn pháo hoa rực rỡ như nhau.
Cô từng cho rằng thật trùng hợp, làm gì có ai tiêu xài hoang phí như vậy, nhất định là gia đình họ có chuyện gì vui nên mới phung phí như vậy.
Cô còn cho rằng họ thật điên rồ khi bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Mãi cho đến hôm nay, cô mới nhận ra pháo hoa nở rộ trước mắt mình hoàn toàn không phải là trùng hợp.
Anh tiết kiệm tiền hàng năm, chỉ để đốt pháo hoa cho đêm đó, phải không?
Nhưng, đắt quá!
Chẳng trách anh chỉ có thể sống trong một căn nhà bình thường, không ngủ ngoài đường chắc là may rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...