Một Đời Một Kiếp Vì Em FULL
Âu Trấn Phàm ngồi một mình trong phòng, cả đèn cũng không bật lên.
Không khí thật phiền não ảm đạm.
Cứ cho là Hoắc Đại Yên không chính tay giết người nhưng điều mà ông ta làm cũng là gián tiếp hại chết một mạng người.
Nữa đêm khuya vắng lạnh, cơn mưa đỗ rào càng một to hơn không dứt.
Tiếng sấm chớt làm cô run sợ ngồi gập người lại một góc che tai bịch mắt lại, Âu Trấn Phàm lúc này đột nhiên mở cửa ra sắc mặt hắn thật là lạnh lùng làm sao.
"Trấn Phàm.."
"Ngày mai..em rời đi đi, anh đã cho người thu xếp tại lễ trao giải rồi..thoả thuận giữa chúng ta kết thúc"
"Anh..anh nói gì vậy..anh nói yêu em mà.."
"Quên đi.."
Cứ thế mà rời đi, cơn mưa ngày còn lớn hơn nhưng trong lòng của cô như chết lặng.
Thậm chí không còn nghe thấy tiếng sấm chớp đáng sợ kia nữa, một chút không khí ấm áp như trước cũng không còn.
Ngày hôm sau, Âu Trấn Phàm tỉnh giấc chậm rãi đi xuống lầu.
Ô quản gia khuôn mặt lặng lẻ cũng buồn theo mấy phần nói với Âu Trấn Phàm.
"Tôn tiểu thư đã đi từ sớm..cô ấy nói cậu hãy ăn sáng trước khi đi làm"
"Còn nói thêm gì không ?"
"Dạ..cô ấy nói cảm ơn cậu rất nhiều"
Từ trước đến nay, trừ cái ngày anh trai hắn chết thì chưa bao giờ hắn đau lòng như lúc này.
Hắn đang vất vả dằn lòng đến nghẹt thở...
Âu Trấn Phàm nhẹ người ngồi xuống, từng món ăn trên bàn quen thuộc đến nỗi ngửi thôi cũng biết người nấu là ai...không khí ảm đạm đến đau lòng.
Tôn Mịch ở một nơi khác, Hoắc Đại Yên cho người dọn dẹp thật sạch sẽ căn nhà để con gái về ở cho thật thoải mái.
Ông tỉ mỉ từng chút một không để cô phải phàn nàn gì cả.
"Chú..à không, ba à con có chuyện muốn nhờ.."
"Được, con cứ nói đi"
"Ba giúp con mở một cuộc họp báo được không.."
"Đương nhiên là được.."
Có lẻ từ lúc này cô phải tự lập không nên dựa vài ai kể cả Hoắc Đại Yên cha ruột của cô.
Sự nghiệp diễn viên này có lẻ đã kết thúc với cô, quyết định giải nghệ sang nước ngoài lập một cuộc sống mới có lẻ dễ dàng hơn.
Trước ngày công bố trao giải, Tôn Mịch mở cuộc họp báo với tên Hoắc Đại Yên nên khá nhiều người chú ý và không ngừng kéo đến đông đảo.
"Xin chào..tôi là Tôn Mịch, hôm nay tôi xin tuyên bố sẽ giải nghệ rút khỏi ngành giải trí"
*"H*ả..chuyện gì thế..tại sao vậy ?..thật không..?"
Hàng đống người ngơ mặt không hiểu tại sao cô lại quyết định như thế, những câu hỏi liên tục được đặt ra khiến cô càng rối rấm hơn.
*"Cô Tôn..cô và Âu t*ổng đã tiến triễn thế nào ?"
"Tôi và Âu Trấn Phàm giờ không còn chút quan hệ gì cả, chúng tôi đơn giản chỉ là mối quan hệ yêu nhau đơn thuần rồi chia tay...mong mọi người hiểu rõ đừng nhắc lại chuyện này nữa"
*"Cô Tôn, t*ại sao hai người lại chia tay vậy ?"
*"Nghe nói cu*ộc họp báo này là do Hoắc tổng sắp xếp cô và ông ấy có mối quan hệ gì vậy ?"
"Tôi..tôi và Hoắc tổng..là quan hệ cha con ruột, trước đây tôi chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ gặp lại ông ấy..nhưng tôi nghĩ đây có lẻ là điều tôi nhận lại suốt thời gian khổ cực kia"
*"Hoắc t*ổng..ông nói vài lời đi Hoắc Tổng.."
Hoắc Đại Yên nghiêm mặt nhưng vài phần vui vẻ hiện rõ, ông chậm rãi bước lên cầm mic nói rõ từng câu với bọn họ.
*"Đúng nh*ư thế....Tôn Mịch là con gái ruột bị thất lạc của tôi và Diệp Nhi, con bé là người con duy nhất và tất nhiên là người thừa kế tất cả tài sản của tôi sau này..mong các vị hãy lắng nghe và ghi chép rõ giúp tôi..cảm ơn mọi người đã đến đây".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...