Trình Mục Dương tiễn cô về phòng.
Cửa phòng mở ra, cô xoay người lùi về sau hai bước, đem hắn ngăn ngoài cửa.
“Em muốn tắm nước ấm.” Cô nhẹ giọng nói.
“Đi thôi,” Trình Mục Dương có chút buồn cười, cánh tay chống trên khung cửa “Anh chờ em.”
“Không cần chờ ở đây.” Cô đẩy hắn: “Ảnh hưởng không tốt.”
“Được.” Âm thanh của hắn cũng nhẹ dần: “Anh đến khu của Thẩm gia chờ em.”
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí có thể cảm thấy nếu hai người nói thêm nữa sẽ chạm phải môi nhau. Cô không nhanh chóng trả lời, chỉ là đặt tay lên bờ vai trần của hắn, nhỏ giọng nói: “Đến quán bar tầng ba chờ em, tắm nước ấm xong sẽ đến tìm anh.”
Anh đưa lưng về ánh đèn của hành lang, gương mặt vì thế mà bị che khuất, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ cặp mắt màu nâu kia giống như bị hơi nước bao phủ: “Được, anh chờ em.”
Cửa phòng dần khép lại, có thể thấy hắn vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Kha tháp (tiếng đóng cửa) một tiếng, rốt cuộc ngăn cách với bên ngoài.
Trong phòng không có bật đèn, cô xoay người, lấy khăn tắm sạch sẽ vừa lau tóc vừa gọi điện thoại: “Xin chào.” Âm thanh bên kia không hề gợn sóng.
“Ba Đông Cáp.”
“Tư Nhân?”
“Không, tôi là Nam Bắc.”
Người tiếp điện thoại thay đổi ngữ khí, rất lễ phép nói cho cô biết Ba Đông Cáp đang nghe điện thoại, chờ mười giây sau sẽ tiếp điện thoại của cô. Thực tế, chưa đến mười giây, điện thoại của nhân viên kia đã bị cắt đứt.
“Đại tiểu thư, nghe nói cô đang ở trên biển.” Bên kia cười vui cởi mở.
“Đúng vậy, tại vùng biển quốc tế, tới gần eo biển Ba Sĩ [1].” Cô thấp giọng nói xong thì lấy một cái gối đến ôm trong tay, “Giúp tôi điều tra một việc nhỏ, tôi cần ít tư liệu, nhưng không được để Nam Hoài biết.”
Đối phương trầm mặc một lát, sau đó đồng ý với cô.
Nam Bắc chỉ nói ra hai vấn đề, thứ nhất là mục đích chuyến đi lần này của Thẩm gia, thứ hai là những gì Trình Mục Dương đã trải qua, chính xác đến hàng tháng.
“Sáng mai bảy giờ, tôi chờ tin tức của anh.”
Cắt điện thoại, đã là 10 giờ rưỡi.
Cô dùng 5 phút vọt vào tắm nước ấm. Đứng dưới vòi sen, trong đầu tầng tầng lớp lớp những hình ảnh xuất hiện. Từ lúc quen biết, đến những hình ảnh lần gặp lại này, còn có nụ hôn không thể trốn tránh lúc nãy. Tay cô đè môi mình có thể nhớ lại sự ôn nhu chờ đợi của Trình Mục Dương.
Bởi vì một phút xuất thần, tay phải vô ý tăng nước nóng, suýt nữa làm cô bị bỏng.
Từ khi Nam Hoài ổn định gia tộc đã rung chuyển hơn nửa thế kỉ, từ khi cô quyết định từ Bỉ trở về Uyển Đinh, cô đã không còn một mình nữa.
Trình Mục Dương là dạng người nào, cùng hắn ở một chỗ phải hy sinh những gì, cô hoàn toàn phải có sự chuẩn bị.
Nam Bắc thay một chiếc váy liền áo màu lục rồi đi đến quán bar.
Quán bar ở tầng ba đều là người trẻ tuổi. Cho nên trừ bỏ những người trẻ tuổi địa vị thấp, những người khác sẽ không xuất hiện trong này, mà cô cùng hắn ở đây giống như là đang hẹn hò.
Cô không có ý định đi tìm hắn, chỉ là ngồi trong một góc, bắt tay vào chế biến hỗn hợp rược cùng nước.
Chỉ chốc lát sau, có hai cánh tay áp sát hai sườn của cô: “Anh nghĩ phải đợi đến hừng đông.”
Trong thanh âm của Trình Mục Dương có chút phóng túng cùng gợi cảm.
Cô cúi đầu cười, tiếp tục công việc dang dở, mãi đến khi Trình Mục Dương cầm tay cô, Nam Bắc mới ngẩng đầu lên.
Hắn đem tay cô dán nhẹ bên môi: “Còn nhớ anh dạy em câu nói gì không?”
Nam Bắc đầu tiên là sửng sốt, chợt nhớ đến cuộc đặt cược không công bằng kia.
Cô không có khả năng ngôn ngữ như hắn nhưng trí nhớ cũng không tồi.
Lúc ấy lặp lại theo Trình Mục Dương câu tiếng Nga kia ba bốn lần, cơ bản đã nhớ rõ cách phát âm. Cho nên khi anh hỏi lại, cô có thể nhẹ nhàng nói ra ngay.
Nhưng là nơi này thật sự rất ầm ỹ.
Nam Bắc đành phải giữ chặt vạt áo sơmi hắn, ghé sát vào tai nói cho hắn nghe.
Phát âm không tiêu chuẩn, cũng không dễ nghe.
Đợi cho nói xong, cô rốt cục lại hỏi hắn: “Hiện tại có thể nói cho em biết ý nghĩa thật sự chứ?”
“Từ thứ nhất là солнце, tên của anh.” Hắn cố ý lặp lại lời nói lúc đó.
Cô phối hợp kêu một tiếng.
cолнце, солнце. Lúc này nhớ lại mới thấy có chút khác.
“Những lời này có ý nghĩa chân chính là.” hắn cũng để sát vào bên tai của cô nói, “Trình Mục Dương là người đàn ông của tôi.”
Nam Bắc há miệng thở dốc, không nói ra lời, ngược lại ở dưới bàn hung hăng bấm thật sâu vào cánh tay hắn. Lúc bắt đầu chỉ là vì tức giận, không ngờ hắn lại lơ đễnh không hề chú ý, đến khi cô cảm thấy có chút quá đáng buông tay ra thì cánh tay trắng như tuyết ấy đã xanh tím một mảng.
“Đau không?” Cô không hiểu vì sao thấy đau lòng, vươn tay xoa cánh tay hắn.
Hắn ừ một tiếng, nắm bả vai cô, ngoắc nhân viên phục vụ gọi rượu.
Hai người ngồi uống một chút rượu. Nơi này không ai biết bọn họ, tầng tầng lớp lớp những ngọn đèn hư ảo u ám, đêm khuya, âm nhạc không còn kinh động lòng người mà dần trở nên mềm mại. Cô cùng hắn bước lên sàn nhảy, bắt đầu chậm rãi khiêu vũ bên cạnh những người khác, lại có người chạm vào sau cô, hắn cuối cùng rất phối hợp mà kéo cô vào lòng.
“Nam Bắc?”
“Ân?” Bởi vì ngọn đèn, cô hơi nheo mắt lại nhìn hắn.
Hai người vì điệu nhạc mà thân thể càng ngày càng sát vào nhau, làn da nơi cánh tay thỉnh thoảng đụng chạm, giống như đôi tình nhân. Trình Mục Dương lặng yên không tiếng động cúi xuống nhìn cô: “Có tin hay không anh đối với em là chân tình?”
Cô đặt tay trên thắt lưng hắn, dán sát vào người hắn, không trả lời vấn đề này.
Bọn họ nhảy thật lâu, lâu đến mức sàn nhảy hầu như không còn người, lâu đến mức có người đến nhắc trời đã sáng. Trình Mục Dương khẽ nói với nhân viên phục vụ kia vài câu, người đó rất nhanh liền rút ra ngoài, trả lại không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Không gian chỉ có hai người.
Mọi thứ đều khiến người ta thấy say mê. Trắng đêm không ngủ, hơi rượu lại tích tụ nơi dạ dày, ánh mắt cô trở nên mê ly. Trình Mục Dương vẫn nhìn Nam Bắc, nhìn từng động tác, từng nét mặt của cô. Thậm chí không bỏ qua cả dáng vẻ khốn đốn.
Âm nhạc bỗng nhiên thay đổi, là một làn điệu mà chỉ hai người mới biết.
Cô bỗng nhiên cười rộ lên, nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh còn nhớ sao?”
“Trí nhớ của anh rất tốt, nhất là những chuyện về em.”
Cô cười không tiếng động, dùng mặt vuốt ve áo sơmi của hắn, mệt mỏi vì trắng đêm không ngủ, cảm thấy ý chí có chút hoảng hốt. Không thể không thừa nhận, có những lúc, Trình Mục Dương là một người đàn ông ôn nhu tuyệt đối.
Lần đầu tiên nghe bài hát này.
Là vào tết âm lịch, khi đó bọn họ đang ăn cơm tại quảng trường chính phủ, cách Brussels (thủ đô Bỉ) khoảng 80 km về phía Đông Nam. Bởi vì đây không phải là lễ tết địa phương nên người ở đây cũng không nhiều, hai người mang theo cô bạn cùng phòng người Nga, tìm một nhà hàng Trung Quốc gọi là Hồng Cao Lương.
Nhà hàng có ba bốn bàn người Trung Quốc.
Cả ba người ghé vào, tùy tiện ăn xong cũng đã khuya.
Lúc đóng cửa, cô nghe thấy chủ nhà hàng ngâm nga ca khúc này, một ca khúc Tây Ban Nha phong tình nồng đậm.
Khi đó cô có hỏi Trình Mục Dương là ai hát, vì sao cho tới bây giờ cô chưa từng nghe qua.
Trình Mục Dương nói với cô, đây là do Madonna (thực ra nguyên văn là Mạch Đương Na, mình ghi thẳng tên tiếng mỸ luôn) hát vào những năm 86.
Cô cứ đứng ở ngoài cửa nhà hàng mà nghe hết ca khúc do chủ quán ngâm.
Cô hỏi hắn tên ca khúc, hắn nói một câu Tây Ban Nha “La Isla Bonita”[2] cũng phiên dịch cho cô là “Hòn đảo xinh đẹp”. Đối với từ “đảo” này, cô bạn người Nga thấy thật yêu thích, trên taxi không ngừng nói về giấc mơ của mình, chính là gả cho chủ nhân của một hòn đảo.
Cô nghe thấy không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ cô bạn người Nga vuốt ve mắt nói cô có ước mơ gì thì nhất định sẽ có người giúp cô thực hiện. Cô nói vui: “Tốt, giấc mơ của tôi to lớn hơn chút là gả cho chủ nhân hòn đảo xinh đẹp trong bài hát.”
Cô bạn người Nga nghe xong lập tức kéo cánh tay Trình Mục Dương: “Có nghe chưa, phấn đấu đi chàng trai.”
Nam Bắc nhớ rõ, khi đó tầm mắt của Trình Mục Dương đang dừng trên người cô, như giả như thật nói: “Hòn đảo này không có cư dân, cấm khách du lịch lai vãng, bờ biển có hệ thống bảo vệ sự xâm nhập của người bên ngoài. Kiến trúc nhà ở trên đảo màu phấn hồng, đồng thời có biệt thự, sân tennis cùng khu vườn xa hoa. Hơn nữa…” Hắn tạm dừng một lát, dường như nhớ tới điều gì lại nói: “Hòn đảo này quả thật tồn tại, ở Hy Lạp giá thị trường khoảng hai triệu bảng Anh, sở hữu nó là một người Hy Lạp.”
Cô bạn người Nga nghe vậy thì tâm tư nhộn nhạo, liên tiếp che miệng thét chói tai.
Cô cũng cười rộ lên, chỉ cho rằng Trình Mục Dương nói giỡn. Khi ấy, cô đang sống lưu vong, giá trị hòn đảo tính bằng triệu bảng Anh này chỉ là trò vui đùa của sinh viên trong lúc đó…
Nam Bắc nhớ lại câu chuyện năm đó, mệt mỏi dựa vào người hắn, bước từng bước khiêu vũ.
Trình Mục Dương ôm cô nhìn đồng hồ: “Muốn trở về phòng ngủ một lát không?”
Cô dạ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tay Trình Mục Dương từ lưng cô trượt xuống dưới, nâng thắt lưng cô lên, làm cô đứng gần bằng hắn. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, môi chạm môi vô cùng thân thiết, nhưng chỉ như vậy, không có thêm động tác nào.
Qua một lát, cô mới nhẹ giọng hỏi hắn: “Hòn đảo mà anh từng nói, có thể thực hiện được hay không?”
Hắn cười: “Bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện.”
—Hết chương 9—
***
Chú thích:
[1] Eo biển Ba Sĩ (Bashi) là một eo biển ở giữa đảo Y’Ami ở cực bắc của Philippines và đảo Lan của Đài Loan. Đây là một trong các eo biển nối biển Đông với Thái Bình Dương. Các cơn bão thường xuất hiện tại đây trong mùa mưa (khoảng tháng sáu đến tháng mười hai).
Eo biển Ba Sĩ là tuyến giao thông quan trọng cho cả hoạt động quân sự và viễn thông. Có nhiều tuyến cáp ngầm dưới biển truyền tải dữ liệu và lưu lượng điện thoại giữa các quốc gia châu Á với nhau đi qua eo biển Bashi. Vào năm 2006, một trận động đất dưới biển mạnh 6,7 độ Richter đã làm đứt một số tuyến cáp viễn thông cùng một lúc và gây ngừng trệ thông tin liên lạc trong vài tuần.
[2] Bài hát La Isla Bonita La Isla Bonita (tạm dịch: Hòn đảo xinh đẹp) là một bài hát của ca sĩ-nhạc sĩ người Mỹ Madonna và là đĩa thứ 5 và cũng là cuối cùng được phát hành từ album phòng thu thứ 3 của cô – True Blue vào ngày 25 tháng 2 năm 1987 bởi hãng đĩa Sire Records.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...