Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngôn Phong, khóe môi Diệp Ly Lạc giật giật không tài nào nở nụ cười được.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao cả! Cô tự trấn an bản thân mình nhưng mà ai trong phòng cũng nhìn ra được cô đang tức giận, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không che giấu nổi ánh mắt muốn băm vằn Lục Thẩm Quân ra.
Tên chồng này của cô rốt cuộc bị sao vậy? Bình thường anh rất thông minh cơ mà lẽ bào hôm nay phấn khích đến nỗi não bị úng.
Mặt cô thật sự mỏng lắm không dày như anh nghĩ đâu.
Diệp Ly Lạc thầm oán trong lòng lại khóc không ra nước mắt.
Ngôn Phong nhìn cái bộ dáng của cô mà thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lục Thẩm Quân trừng mắt một cái anh mới nhịn cười được.
Trời đất! Sao anh không biết Lục tổng lại là người tâm lí như vậy nhỉ?
Sau khi cầm lọ thuốc xong Diệp Ly Lạc không nhịn nổi nữa lập tức đuổi hai con người chết tiệt này ra khỏi phòng cũng không cần lấy lí do gì cả.
Còn ngồi nữa chắc đầu cô bốc khói mất.
Ra khỏi phòng Ngôn Phong vội khoác lấy vai Lục Thẩm Quân, ánh mắt mang tia giảo hoạt trêu chọc.
"Nhóc con, giỏi đấy!"
"Hừ, đừng có gọi tôi như vậy." Lục Thẩm Quân thờ ơ hất tay Ngôn Phong ra.
Ngôn Phong cũng không để trong lòng, anh vẫn cười đùa.
"Thật không nghĩ tới cậu lại ăn được cô ấy nhanh đến vậy.
Nhìn mặt vợ cậu, chắc cậu lại phải ăn kiêng dài dài rồi người anh em." Anh ta nói rồi làm ra vẻ tiếc nuối.
Lục Thẩm Quân không hiểu lắm nhưng lại cũng không muốn hỏi.
Quả thật sau khi bôi thuốc xong đã đỡ đi nhiều, Lục Thẩm Quân lái xe chở Diệp Ly Lạc đến nhà Thẩm Nhất Đồng.
Suốt chặng đường cô không thèm nói với Lục Thẩm Quân câu nào mặc cho anh cố gắng bắt chuyện.
Chính Lục Thẩm Quân cũng không hiểu mình đắc tội cô chỗ nào.
Uổng công Diệp Ly Lạc cô còn đề cao anh, đúng là tức chết cô rồi.
Xe dừng lại trước cửa nhà Thẩm Nhất Đồng, Diệp Ly Lạc mở cửa bước xuống xe, cũng không đợi Lục Thẩm Quân đi cùng liền một mình bước vào trong.
"Tiểu Lạc, em đến rồi." Trên khuôn mặt Thẩm Nhất Đồng không che giấu tươi cười khi thấy cô lại nhìn Lục tổng cao cao tại thượng chạy phía sau làm cô có chút giật mình.
Diệp Ly Lạc chỉ liếc qua anh rồi lại lắc đầu với Thẩm Nhất Đồng:
"Chị mặc kệ anh ấy đi, cứ coi như không khí."
"Ngoài em ra nào ai dám coi Lục tổng người ta như không khí chứ?"
Diệp Ly Lạc bĩu môi cùng Thẩm Nhất Đồng bước vào.
"Vợ chồng em giận nhau à?" Thẩm Nhất Đồng vừa nhìn cũng hiểu.
"Là Lục Thẩm Quân chọc em." Diệp Ly Lạc gật đầu nói.
Thẩm Nhất Đồng mỉm cười.
"Vợ chồng đôi khi cãi nhau cũng là càng thêm hiểu nhau hơn."
"Chị không biết anh ta ngốc thế nào đâu." Vừa nói Diệp Ly Lạc vừa trừng mắt với Lục Thẩm Quân phía sau.
Lục Thẩm Quân bất đắc dĩ làm như không nhìn thấy, anh đâu biết anh chọc cô chỗ nào chứ.
Thẩm Nhất Đồng mỉm cười không hỏi thêm về chuyện riêng tư của hai người nữa mà dẫn họ vào nhà.
Nhà Thẩm Nhất Đồng rất lớn, được đặt ở một khu đô thị nhỏ trong thành phố, bề ngoài có vẻ bình thường như bên trong lại sang trọng đầy xa xỉ nhưng đấy là dưới ánh mắt của người khác còn Diệp Ly Lạc đã sớm nhìn quen mấy món đồ trong cung cũng như ở nhà Lục Thẩm Quân nên cũng không mấy bất ngờ.
"Cạch!" Cửa phòng mở ra, người bên ngoài hướng mắt nhìn vào bên trong, người bên trong cũng chú ý ra bên ngoài.
"Giới thiệu với mọi người đây là bạn của tôi, Diệp Ly Lạc và chồng cô ấy Lục Thẩm Quân."
Trong phòng đều là những người thân quen của Thẩm Nhất Đồng, có mấy người là diễn viên trong giới giải trí, Diệp Ly Lạc vừa nhìn cũng đã nhận ra.
Bạn bè của Thẩm Nhất Đồng tất cả đều tươi cười chào đón cô, không khí cũng trở lên hòa hợp.
"Lục tổng đối xử tốt với Tiểu Lạc làm tôi ngưỡng mộ quá."
"Chị đừng bị bộ dạng này của anh ấy lừa."
"Tại sao?" Cô gái vừa hỏi có bẻ hiếu kì, mọi người cũng tập trung ánh mắt trên người Diệp Ly Lạc.
"Sáng nay anh ấy..." Diệp Ly Lạc nói được một nửa thì khựng lại, chết tiệt, cái chuyện xấu hổ đó sao cô dám nói ra chứ!
Nhìn vẻ mặt Diệp Ly Lạc bỗng nhiên đỏ lên, không nói mọi người cũng hiểu đều nhìn nhau cười cười.
Cái này không nói là đối xử tốt thì là gì chứ?
Lúc này cô chú ý tới một người đàn ông vẫn ngồi trên sopha không nói gì.
Nếu cô đoán không nhầm đây chính là chồng của chị Nhất Đồng đi.
Nhưng cô chỉ suy đoán như vậy cũng không có tiện hỏi.
Một lúc sau thức ăn được đưa lên.
Mọi người quây quần bên bàn ăn ấm cúng.
Cơn giận trong người Diệp Ly Lạc cũng nhanh chóng bị gió thổi bay, Lục Thẩm Quân vui vẻ ngồi bóc tôm cho cô vợ nhỏ, cũng chẳng quan tâm ánh mắt ngưỡng mộ của người khác đang nhìn.
"Một cốc này coi như là cảm ơn mọi người hôm nay đã dành thời gian đến đây chung vui cùng với vợ chồng tôi." Thẩm Nhất Đồng đứng lên tươi cười nhìn người đàn ông mà Diệp Ly Lạc đã đoán bên cạnh.
Hai người cùng cầm cốc rượu lên uống cạn một hơi.
"Nhất Đồng, cậu làm gì phải khách sáo như vậy, mọi người dô nào."
Bình thường không mấy khi được thoải mái như vậy nên tất cả mọi người đều buông thả bản thân bên li rượu thơm nồng.
Diệp Ly Lạc không uống được rượu vì vậy cô xin uống coca thay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...