Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người
Cát Hoàng Văn lạnh lùng nhìn Nguyễn Ngọc, cái cô gái này đúng là tầm nhìn hạn hẹp, có chút tài năng liền tỏ ra kiêu ngạo trước mặt người khác, lẽ nào không biết đối phương là ai sao? Người ta chính là Lục thiếu phu nhân, một thiên kim bình thường như Nguyễn Ngọc lấy gì để so với Diệp Ly Lạc chứ? Vốn lúc đầu còn muốn bồi dưỡng thật tốt cho Nguyễn Ngọc trở thành cây hái tiền của công ty nhưng nhìn bộ dạng này của cô ta nếu không thay đổi sợ là sau này sẽ đắc tội rất nhiều người, cũng chỉ làm xấu mặt công ty.
Mọi người xung quanh cũng chỉ dám nghị luận sau lưng nào ai dám thực sự ở trước mặt Diệp Ly Lạc mà chỉ trích chứ.
Cho dù bọn họ có thật sự bất mãn thay Nguyễn Ngọc nhưng cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên.
Nguyễn Ngọc đứng tại đó cũng không có ai đến an ủi hay nói giúp cô ta.
Mặt cô ta tối sầm, đám người này bình thường còn nịnh bợ cô ta thế mà hôm nay khi cô rơi vào hoàn cảnh này bọn họ lại thờ ơ lạnh nhạt, đúng là một dám bạch nhãn lang.
Diệp Ly Lạc cô cứ đợi đấy cho tôi! Nguyễn Ngọc dậm chân một cái rồi quay lưng đi.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục dường như cũng không bị một màn vừa rồi làm cho ảnh hưởng.
Bên phía Diệp Ly Lạc được rất nhiều người đến bắt chuyện xã giao, nhưng tất cả đều được cô thành thục đối đáp.
"Tiểu Lạc!" Một cô gái đi đến.
Trên tay cầm một ly rượu đỏ, dáng người yểu điệu quyến rũ đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt người nhìn theo.
"Chị Nhất Đồng!"
Diệp Ly Lạc vốn còn đang chán nản vừa nhìn thấy Thẩm Nhất Đồng đến thì ánh mắt sáng lên.
Sao cô lại quên mất chị Nhất Đồng cũng là nghệ sĩ của Vân Hoa cơ chứ?
"Ừ, ban đầu chị tưởng rằng em sẽ không đến."
"Tiệc của công ty em sao lại không đến được."
Bờ môi đỏ mọng cong lên quyến rũ mê người, nhìn Thẩm Nhất Đồng hôm nay xinh đẹp lộng lẫy như vậy Diệp Ly Lạc đúng là càng thêm có hảo cảm với đàn chị này.
Cô và Thẩm Nhất Đồng rất là hợp nhau vì vậy có không ít chuyện để nói, thỉnh thoảng lại cười ra tiếng, không khí rất hòa hợp vui vẻ.
"Tôi còn tưởng tin đồn nói Diệp Ly Lạc và Thẩm Nhất Đồng rất thân thiết là giả xem ra bây giờ cũng không phải như thế."
"Hừ, thân thiết hay không cũng không thể nhìn bên ngoài mà nói được.
Biết đâu là làm cho người ta nhìn."
"Cô ghen tị với người ta thì nói luôn đi, dù sao người ta cũng còn có gia thế có tài năng, giả tạo hay không cũng không liên quan đến cô."
Sau khi Thẩm Nhất Đồng có chút việc rời đi trước, cũng có người đến bắt chuyện với Diệp Ly Lạc nhưng cô không hứng thú.
Không khí trong phòng hơi bí bách khó chịu, cô nói với Tĩnh Văn một câu rồi liền bước ra ngoài.
Từng cơn gió tạt vào mặt, không khí dễ chịu khiến cô không nhịn được mà nhắm mắt vào thở ra một hơi.
Bỗng nhiên cảm nhận được dường như có người đang tiến đến gần, sắp chạm đến mình, Diệp Ly Lạc ngay lập tức mở mắt ra quay phắt người lại.
Bàn tay người đến dừng chỗ không trung, ánh mắt *** **** nhìn thẳng cô.
"Người đẹp..."
Khuôn mặt Diệp Ly Lạc phút chốc lạnh như hầm băng.
Cô nhìn tên đàn ông trung niên trước mặt, cái bụng to phình ra, cả người béo mũm, mặt đỏ bừng có vẻ say rượu.
Cái tên này cũng đang nhìn thẳng cô, ánh mắt thèm thuồng không che giấu, làm cô cảm thấy có chút ghê tởm.
Cô nhẫn nhịn trong lòng vừa định quay người đi nhưng lão già kia nhìn thấy cô đã không rời mắt được làm sao dễ dàng buông tha cho cô được chứ.
"Đi chơi với anh..."
Cái lời nói ghê tởm kết hợp với nụ cười *** **** kia làm cho Diệp Ly Lạc không khỏi rùng mình.
Cũng không để cho ông ta nói hết câu đã vung tay cho ông ta một bạt tay.
"Bốp!" Tiếng vang đầy dữ dội.
Người kia cũng không ngờ cô ra tay liền chẳng kịp tránh né mà ngã rầm xuống đất, Diệp Ly Lạc dùng lực quá mạnh nhất thời cũng lùi lại phía sau.
"Con điếm mày dám đánh tao!" Lão già không còn vẻ mặt lúc đầu nữa mà trở lên phẫn nộ, hai mắt trừng thẳng Diệp Ly Lạc.
"Con điếm?" Người này là cái thá gì mà dám nói cô là con điếm chứ?
Bị ông ta nói như vậy Diệp Ly Lạc nhịn không được căm phẫn, giẫm vào tay ông ta.
Cũng may chỗ này cách xa nơi tổ chức tiệc, cũng ít người qua lại vì vậy tiếng hét của ông ta cũng không thể thu hút được người nào đến.
Hôm nay Diệp Ly Lạc đeo một đôi guốc cao, gót ngọn vì vậy đè lên tay lão già kia như muốn lấy mạng ông ta, đau đớn vô cùng.
"Tiện nhân mau thả tao ra, mày biết tao là ai không? Tao là Lý Khản, chỉ cần tao nói một câu mày tin mày...!aaa!"
Diệp Ly Lạc càng thêm dùng sức khiến ông lại lần nữa hét toáng lên.
"Lý Khản? Hóa ra là Lý tổng sao?"
Lý Khản vừa thấy đối phương nhận ra mình liền vênh mặt lên: "Đúng rồi, nếu mày biết thân phận tao rồi thì cũng nên đắc tội tao mày chết chắc."
"Thân phận ông thì có gì mà phải sợ, ông không biết tôi là ai sao?"
Lý tổng nào thì cô không biết? Nhưng cô chắc chắn tên biến thái này là muốn giở trò với nghệ sĩ trong công ty đây mà.
Thật sự cho rằng cô là quả hồng mền dễ chọc hay là cho rằng trong công ty mình đã đủ một tay che trời rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...