Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Đầu lưỡi hắn vừa tiến tới, hàm răng ta liền cắn mạnh xuống một cái.

"A!"

Hắn thét lên một tiếng, cả người lập tức đứng thẳng, mà trong miệng ta cũng tràn ngập một ngụm máu tươi mặn chát.

"Mẹ kiếp!" Hắn quát lớn, sau đó tát ta một cái, "Tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Một cái tát khiến cả người ta trở nên choáng váng, lỗ tai ong ong, lúc này chỉ có thể mơ hồ nghe hắn hô to: "Vào hết cho ta, con nha đầu chết tiệt này, để ta xem ngươi có thể chịu được tới khi nào! Mọi người cùng nhau lên đi!"

Cái gì? Hắn muốn... Muốn nhiều người tới chà đạp ta sao?

Lúc này, cửa lớn bị mở ra, ta có thể nghe được rất nhiều tiếng bước chân đi tới, trong đó còn cã những nụ cười dâm tà.

"Lão đại, lần này lại để chúng ta cùng làm sao?"

"Cùng làm cũng được, nhìn da thịt nàng ta mềm mại chưa kìa!"


"Để ta lên!"

Tuy không thấy đường nhưng ta có thể tưởng tượng ra những ánh mắt ghê rợn kia đang nhìn từng tấc da tấc thịt trên người của ta, tay bọn chúng cũng duỗi về phía này... Linh hồn ta giống như rơi vào vực sâu không đáy.

Từ trước tới nay, ta chưa từng cảm nhận sự tuyệt vọng xâm nhập vào cốt tủy thế này, mặc dù có gặp bao nhiêu khổ sở, khó khăn, cho dù có trải qua những chuyện thế nào, ta cũng chưa từng nghĩ tới cái chết. Ta muốn sống, nhưng sự nhục nhã này khiến tất cả kiên trì cuối cùng của ta đều biến mất.

Ông trời ơi, nếu đây là khảo nghiệm mà ông ban cho ta, như vậy... Ta xin nhận thua!

Nghĩ tới đây, ta nhắm hai mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, hàm răng cắn chặt xuống đầu lưỡi của mình.

"Lão đại, nàng ta muốn tự sát!"

Một kẻ dường như nhìn ra manh mối, ta vội vàng khép chặt môi lại, nhưng một bàn tay to khỏe nhanh chóng duỗi tới bóp lấy cằm ta, dùng lực. Ta chỉ cảm thấy cơn đau từ cằm truyền tới, hàm răng cuối cùng đã không thể giữ được.

"Ha ha, muốn chết sao? Muốn chết thì cũng phải chờ các ông đây hưởng thụ xong đã!"

Thật sự... Không thể chết sao?


Ta mở hai mắt, cả người như một cỗ thi thể nhìn những người trước mặt. Bọn họ không ngừng tàn phá cơ thể này, nhưng ta đã không còn phản kháng, giống như ngay cả linh hồn cũng đã rời đi.

Ngay lúc này, bên ngoài có người đột nhiên chạy tới, thở hổn hển nói: "Lão đại!"

"Mẹ kiếp, ai cho ngươi vào, không thấy chúng ta đang..."

"Lão đại, xảy ra chuyện rồi!"

"Chuyện gì?"

"Hoàng... Hoàng gia lên núi!"

"Cái gì?"

Giọng nói của tên lão đại kia đã thay đổi, tay hắn từ trên người ta cũng thu lại, những người trong phòng đều dừng tay, nơi này chỉ còn lại hơi thở chột dạ.

"Sao Hoàng gia lại lên núi?"

"Không biết nữa, nghe nói Hoàng gia ra ngoài có việc, lúc trở về đi ngang nơi đây. Không biết kẻ nào nhiều lời, Hoàng gia đã biết những chuyện mà chúng ta làm, hiện giờ đang lên núi."

"Mẹ kiếp, lần này phiền phức rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui