Phật tháp Lâm Thủy là cung điện vắng vẻ nhất mà cũng là nơi thần bí nhất trong cung.
Bởi vì nơi này không chỉ đơn giản là Phật tháp mà còn là nơi ở của mẫu phi Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, Hoàng quý phi đương triều.
Từ lúc mới vào cung ta đã nghe kể chuyện này, nhưng rốt cuộc vì sao đường đường là một Hoàng quý phi lại sống trong Phật tháp tĩnh lặng, ngay cả Hoàng thượng cũng không gặp thì không ai rõ.
Nhưng ai ai cũng biết, Hoàng quý phi là người lương thiện, ngày ngày đều ở trong Phật đường ăn chay lễ Phật, thậm chí ta còn nghe nói, trước đây có một cung nữ hầu hạ Hoàng hậu phạm tội rất nặng, nàng ta trốn đến Phật tháp Lâm Thủy, sau đó Hoàng quý phi ra mặt nói mấy câu, Hoàng đế liền bỏ qua chuyện này.
Cho nên có thể thấy được địa vị của Hoàng quý phi trong lòng Hoàng đế không hề thua kém Hoàng hậu, thậm chí, trong lòng ta còn mơ hồ có cảm nhận rằng tình cảm mà Hoàng đế dành cho Hoàng quý phi không đơn giản chỉ là sủng ái.
Nghĩ nghĩ, chúng ta đã đi tới bên hồ, đi qua hành lang gấp khúc uốn lượn thông giữa hồ và Phật tháp yên tĩnh kia, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt.
Bùi Nguyên Hạo tới trước cửa lớn, vén quỳ xuống, hướng vào bên trong nói: ""Nhi thần bái kiến mẫu phi.""
Ta cũng vội vàng quỳ theo.
Bên trong truyền tới một giọng nói mang lại cảm giác tĩnh lặng: ""Sao con lại tới đây?""
""Hôm nay nhi thần muốn khởi hành xuống Nam, đặc biệt đến đây từ biệt mẫu phi.""
""Xuống Nam?""
Trong Phật đường yên tĩnh một lát, sau đó cửa lớn từ từ được mở ra, một nữ tử mặc áo trường bào màu xám đi tới. Ta ngẩng đầu liền thấy được Hoàng quý phi thần bí trong lời đồn kia.
Có lẽ là bởi vì quanh năm không thường xuyên ra ngoài nên da bà ấy rất trắng, khóe mắt và khóe môi đều đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, điều này khiến bà già thêm không ít, ít nhất già thêm mười tuổi so với tuổi thật, nhưng ta lờ mờ có thể nhìn ra lúc còn trẻ, đây là một vị mỹ nhân rất phong tình.
Thậm chí hiện tại, bà chỉ lẳng lặng đứng ở đó, ăn mặc mộc mạc cũng rất giống bức họa.
Không biết vì sao, khi ta vừa nhìn Hoàng quý phi liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, cái cảm giác này giống như đã từng gặp qua bà ấy.
Lúc này, Hoàng quý phi khẽ lên tiếng: "Vì sao lại xuống Nam?"
""Nhi thần muốn đi làm một chuyện.""
""Có nguy hiểm không?""
""Nhi thần đã sắp xếp rồi.""
""Khi nào trở về?""
""Nhanh thì hơn tháng, chậm thì nửa năm.""
Tuy ta sớm biết Hoàng quý phi đạm mạc, cũng đã lĩnh giáo sự lạnh lùng của Bùi Nguyên Hạo, nhưng nghe thấy đoạn đối thoại của đôi mẫu tử này, trong lòng vẫn không nhịn được mà giật mình. Những lời bà nói với Bùi Nguyên Hạo cực kỳ lạnh nhạt, giống như bản thân đang nói chuyện với một người không quen biết, mà cảm giác tịch mịch đó thật sự không thể nói nên lời.
Bọn họ thật sự là mẫu tử sao?
Ta vẫn quỳ ở đó, Hoàng quý phi im lặng một hồi mới tiếp tục: ""Phương Nam có nhiều cường đạo, giết đoạt ghê người, con xuống Nam nhất định phải cẩn thận.""
""Nhi thần biết, đa tạ mẫu phi.""
Lúc này, Hoàng quý phi mới đưa mắt nhìn ta, hỏi: ""Nàng ta là ai?""
Ta vội đáp: ""Nô tỳ Nhạc Thanh Anh, bái kiến Hoàng qúy phi.""
""Nô tỳ?" Hoàng quý phi nhìn ta, nhíu mày, ""Nguyên Hạo, đây là lần đầu tiên con dẫn người đến chỗ của ta.""
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...