Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Lẽ nào, là người áo đen kia? Hắn sẽ ra tay cứu ta sao?

Chỉ nghe một tiếng nổ, cửa đại lao đột nhiên bị đẩy văng ra, ánh nắng lập tức theo đó chiếu vào phòng thẩm vấn âm u đen tối, chói chang đến mức khiến mọi người nhắm nghiền mắt lại.

Ta cố gắng dùng sức ngẩng đầu, nhìn theo thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng ngay cửa.

Trường bào màu đen bị gió thổi bay phất phới, đôi mắt yên tĩnh như mặt nước, lạnh lùng nhìn mọi việc trước mắt, dường như muốn đem tất cả mọi thứ đông cứng thành băng. Cai ngục vừa thấy hắn, sắc mặt không còn một tia huyết sắc, quỳ xuống bái lạy: "Bái... bái kiến Tam điện hạ!"

Là... Bùi Nguyên Hạo.

"Tam ca?"

Bùi Nguyên Sâm cả kinh, hắn đương nhiên không ngờ Tam ca của hắn sẽ xuất hiện ở nơi này. Bùi Nguyên Hạo từng bước từng bước từ thềm đá đi xuống, không coi ai ra gì mà đi tới trước mặt ta, duỗi tay, nâng cằm ta lên, nhìn ta mồ hôi ròng ròng.

"Còn sống không?"


"..." Ta cắn môi, hơi thở yếu ớt.

"Người đâu, áp giải phạm nhân qua Hình bộ, chờ thẩm vấn."

"Vâng!" Người của hắn đã đợi ngoài cửa từ lâu, vừa nghe tiếng lập tức vọt vào, cởi xích sắt trên tay, áp giải ta ra ngoài.

Từ quỷ môn quan kiếm trở về một cái mạng, lúc này ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, tinh thần mệt mỏi, suýt nữa bất tỉnh đi, nhưng cũng là lúc này, ta đột nhiên phát hiện, cái loại sát khí bao trùm phòng thẩm vấn này trong nháy mắt đó, toàn bộ đều biến mất hầu như không còn.

Ta theo bản năng liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo, chỉ thấy hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Sâm, sau đó rời khỏi đại lao.

Chỉ chốc lát sau, ta bị bọn họ dẫn tới đại sảnh Hình bộ, ở đây sớm đã được bố trí thỏa đáng. Hai bên trái phải đại sảnh đã có người ngồi chờ xét xử, ngoại trừ Thượng thư Hình bộ, Thị lang và Thư lại, Hoàng đế và Hoàng hậu đều ngồi ở một bên, mà Thái tử và Tề Vương cũng đã ngồi bên cạnh.

Mấy ngày nay cả người ta đã bị cực hình đánh nát, Bùi Nguyên Phong vừa thấy bộ dáng thê thảm của ta, ánh mắt liền đỏ, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, tức giận nói: "Tam ca, huynh làm sao có thể vu oan giá hoạ cho một nữ tử yếu đuối như vậy chứ?"

Bùi Nguyên Hạo không nói lời nào, từ từ ngồi xuống vị trí chủ thẩm.


"Tam ca, huynh quá đáng rồi đấy!"

Ta ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Điện hạ, việc này... không phải lỗi do Tam điện hạ."

"Không phải?" Hắn sửng sốt, "Vậy là ai? Kẻ nào khiến ngươi thành ra thế này?"

Bùi Nguyên Sâm vừa đi tới nghe thấy, hờ hững đáp: "Là ta."

"Tứ ca, huynh... "

"Tứ ca đây cũng vì muốn thẩm vấn nghi phạm. Hạ độc Hoàng hậu không phải chuyện đùa, nếu không dùng chút thủ đoạn ả ta làm sao nhận tội?"

"Đã như vậy, đệ dùng những cực hình này, phạm nhân đã nhận tội sao?"

Bùi Nguyên Hạo vừa mở miệng đã làm tăng độ nóng trong không khí, ai nấy đều không khỏi rùng mình rùng mình. Bùi Nguyên Sâm nhìn hắn, trong mắt rõ ràng có chút bối rối, nhưng vẫn cứng đầu nói: "Nha đầu chết tiệt này thật kín miệng."

"Vậy có nghĩa là, đệ chưa hỏi được gì?"

"Nếu Tam ca có bản lĩnh, vậy huynh hỏi đi xem có thể hỏi ra cái gì không?"

Bùi Nguyên Sâm đầy tự tin đáp trả, hắn cũng biết, ba ngày này Bùi Nguyên Hạo chưa từng tới thiên lao thẩm vấn ta. Chủ thẩm mà ngay một điểm đầu mối và lời khai cũng không có, làm sao có thể phán quyết đúng sai của vụ án phức tạp như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui