Không ngờ chuyện ta giữ lại túi bạc, nàng cũng biết!
Chỉ là chuyện này cũng không phải hoàn toàn kỳ quái, nàng ở trong Thượng Dương cung đã nhiều năm, nếu có thể trở thành người đứng đầu trong chúng cơ thiếp, chắc hẳn sẽ có thế lực của mình, tai mắt khẳng định cũng không ít. Trong Thượng Dương cung xảy ra chuyện gì sợ rằng không thể thoát khỏi đôi mắt của nàng, từ chuyện Triệu ma ma nhận bạc, từ chuyện Lưu công công không nhận được gì, nàng sớm đã biết hết!
Ta nhìn nàng, lập tức cười làm lành: "Nô tỳ nhất thời tham lam nên mới giấu túi bạc lại, thỉnh Kim Kiều tiểu thư đừng nói ra ngoài."
"Vậy sao?" Nàng khẽ nhíu mày, nhìn ta.
"Chỉ là, những lời Kim Kiều tiểu thư vừa nói, nô tỳ một chữ cũng nghe không hiểu." Ta mỉm cười, "Huống hồ, nếu đúng như lời tiểu thư nói, nô tỳ có tâm cơ như vậy, sao còn để phu nhân trừng phạt tới thảm hại như thế?"
Kim Kiều liếc mắt nhìn ta, lạnh nhạt cười: "Tuy ta không biết ngươi vì sao phải làm như vậy, cũng không biết ngươi vì sao thà để Diêu Ánh Tuyết hành hạ, chẳng qua ta muốn nói với ngươi..."
Giọng nói của nàng đột nhiên trầm trọng: "Nước trong Thượng Dương cung này không phải vì một cung tì nhỏ nhoi như ngươi mà bị trộn lẫn. Cẩn thận có một ngày, dòng nước đó sẽ nuốt chửng ngươi."
Lòng ta đột nhiên trầm xuống. Thượng Dương cung, nơi nơi đều tỏa ra khói mù nặng nề, có nằm mơ ta cũng muốn rời khỏi chỗ này, chẳng lẽ nó thật sự sẽ nuốt ta sao?
Không, ta không thể để cái nơi này hủy hoại mình, ta phải rời đi, nhất định phải rời khỏi hoàng cung!
Vì thế ta mỉm cười, nói: "Lời của Kim Kiều tiểu thư, nô tỳ vẫn không hiểu. Nếu tiểu thư không còn chuyện gì khác, nô tỳ xin phép cáo lui."
Ta xoay người rời khỏi, lúc này Kim Kiều ở sau lưng ta lại lên tiếng: "Nếu ngươi nghe không hiểu, ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Ta quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng khẽ cười: "Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ nhanh chóng xử lý túi bạc kia, giữ lại chỉ là một mối họa."
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Ta đứng lặng một chỗ, nàng bóng dáng nàng dần dần rời khỏi tầm mắt, cả người đột nhiên ớn lạnh. Ta cảm thấy như bị người nhìn thấu, một chút cũng không che lấp được sợ hãi trong lòng.
Nàng nói không sai, ta thật sự đang giúp Diêu Ánh Tuyết, hơn nữa không chỉ bởi vì muốn đền bù những chuyện trước kia.
Quan trọng hơn là, những năm gần đây Diêu Ánh Tuyết luôn gây khó dễ ta, hiển nhiên là vì chuyện Ngưng Yên năm đó mà giận chó đánh mèo, cho nên nàng ta lên làm phu nhân liền điều ta tới cạnh, là vì rửa mối nhục ngày xưa. Nếu lúc này nàng ta còn không được Bùi Nguyên Hạo sủng ái, chỉ sợ lại cho rằng ta lúc trước tạo nghiệt, càng không dễ buông tha cho ta.
Chỉ khi nàng ta được sủng ái, gút mắt giữa ta và nàng mới có thể coi như cởi bỏ, chỉ khi bình yên mà sống, ta mới có thể an toàn rời khỏi hoàng cung!
Cho nên, mấy ngày sắp tới ở cạnh nàng ta, ta càng phải thêm cẩn thận.
Nhưng mặc kệ thế nào, ta càng phải kiên trì, ta nhất định phải rời khỏi hoàng cung.
Nghĩ như vậy, ta liền bất chấp đầu gối đang đau nhức, vội vàng xoay người tới phòng hạ nhân. Kim Kiều nói đúng, túi bạc kia ta phải lập tức xử lý, nếu không...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...