Quản sự lắc đầu, đáp: "Việc này ta không biết, có điều Thanh Anh cô nương, xe ngựa đã chờ bên ngoài, ngươi vẫn là nhanh đi đi, vào cung không phải sẽ biết sao?"
Ta tuy rằng bất an nhưng đây rốt cuộc vẫn là mệnh lệnh trong cung, không thể không làm, ta quay đầu thoáng nhìn nội viện, con đường mòn bị tuyết bao phủ sớm đã không còn hình ảnh của Hoàng Thiên Bá, nói như vậy hắn cũng đi làm chuyện mình cần làm, nơi này không cần đến ta.
Vì thế ta gật đầu, theo quản sự ra ngoài.
Lên xe ngựa, một đường không có gì, rất nhanh đã tới cửa cung, giống hệt lần trước, không hề chịu bất kỳ kiểm tra nào, sau khi xuống xe ngựa, ta trực tiếp được đưa tới Vĩnh Hòa Cung.
Mở cổng lớn, liền thấy một nam tử khoác áo choàng màu trắng đứng giữa sân, y vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cổ thụ đã trụi lá, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn, gương mặt kia như hòa vào nền tuyết, chỉ có đôi môi đỏ bóng là màu sắc duy nhất trêи người.
"Ngươi đến rồi."
"Thái Tử...!Điện hạ."
Ta nhẹ nhàng đi qua, còn chưa kịp hành lễ, hắn đã nắm lấy tay ta, nhíu mày hỏi: "Sao lại lạnh như vậy?"
"..." Tuy quen biết đã lâu, nhưng y chưa từng như thế, ta nhất thời hoảng sợ, muốn tránh đi, nhưng vừa cử động, ngón tay y liền dùng sức, tuy rằng không làm ta đau nhưng lại không thể kháng cự, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn y.
"Vào trong đi, rất ấm."
Y kéo ta vào phòng.
Bùi Nguyên Tu chưa từng như vậy, tuy vẫn dịu dàng hữu lễ như thường, nhưng lúc này lại có cảm giác khác khó nói nên lời, ta nhất thời không biết thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn theo y vào trong.
Vĩnh Hòa Cung trước sau vẫn an tĩnh, trong phòng đốt địa long, vô cùng ấm áp, xuyên qua rèm châu nhìn vào bên trong, Hoàng Thượng vẫn hôn mê bất tỉnh, gương mặt tái nhợt, chỉ có chăn đắp trêи người phập phồng lên xuống chứng tỏ vị đế vương này vẫn còn sống.
Nhìn ông ấy như vậy, lòng ta càng thêm bất an, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Tu ngồi cạnh bàn: "Điện hạ, ngài...!Triệu Thanh Anh vào cung rốt cuộc vì chuyện gì?"
Nhìn ta lo sợ bất an, y chỉ thở dài, sau đó chậm rãi đứng lên đi tới bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trêи tường, nói: "Thanh Anh, ta tin ngươi cũng biết, hiện tại triều đình rối loạn, có lẽ không bao lâu nữa thiên hạ này sẽ có biến đổi lớn."
...!Ta đương nhiên biết.
Sáng nay y và Bùi Nguyên Hạo đã nói rõ ràng như vậy, ta tìm được ngọc tỷ trước, kẻ đó có khả năng trở thành chúa tể của thiên hạ này, đối với thân phận hoàng tử, đây là số mệnh của họ.
Khoan đã, y gọi ta tới đây, chẳng lẽ là muốn hỏi ta ngọc tỷ được giấu ở đâu sao?
Nghĩ đến, ta theo bản năng nhìn y, đối diện với y chính là bức tranh kia, cũng chính là...!Thứ ám chỉ vị trí cất giấu ngọc tỷ!
Đây là lần đầu tiên ta nghiêm túc nhìn nó.
Vẽ bên trêи quả nhiên là một gốc cây hoa quế, đóa hoa vàng nhạt bị lá xanh che phủ, nhưng dường như vẫn có thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt, phía sau gốc cây hoa quế là căn nhà, mà bên dưới hình như có một cái bàn đá, bên cạnh còn có thứ gì đó.
Bức tranh này chỉ vẽ một cảnh, hay là...!Bị hỏng?
Thật kỳ lạ, hoàng gia cất giữ tranh vẽ rất kỹ, cho dù là đồ cổ cũng đều hoàn chỉnh, chưa từng có một bức tranh như vậy, nó thoạt nhìn như được cắt từ một bức tranh lớn, nhưng tại sao lại thế?
Mà điều khiến ta càng cảm thấy kỳ lạ chính là, cảnh vật trong bức tranh này, ta thế mà lại có vài phần quen mắt.
Chẳng lẽ, ta đã nhìn thấy bức tranh này ở đâu rồi sao?
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Tu chậm rãi xoay người nhìn ta, trong lòng có rối rắm, ta không dám nhìn thẳng vào mắt y, vội cúi đầu, thật sự sợ y sẽ hỏi gì đó, nhưng y lại từng bước đi tới trước mặt ta, gọi: "Thanh Anh."
"..."
"Nếu có một ngày thiên hạ thật sự thay đổi, ngươi sẽ thế nào?"
"..."
Dù thế nào cũng không ngờ y sẽ hỏi như vậy, nếu có một ngày thiên hạ thật sự thay đổi, ta sẽ thế nào? Ta có thể thế nào? Vận mệnh của ta trước nay không phải đều bị thao túng trong tay các hoàng tử sao?
Ta khẽ cười: "Điện hạ nói đùa, Thanh Anh chỉ là một nô tỳ nhỏ nhoi, còn có thể thế nào?"
Y cũng cười: "Thanh Anh, ngươi có còn nhớ ta từng ở đây nói gì với ngươi không?"
Ta sửng sốt.
Y ở đây từng nói với ta: Thanh Anh, ta không xem ngươi như nô tỳ.
Nghĩ đến, mặt ta lập tức nóng lên.
Tuy sau khi y nói câu đó, ta không hề đáp lại, nhưng cũng không có nghĩa chuyện này chưa từng xảy ra, ta cũng không quên, thời điểm gặp thích khách ở thái sư phủ, Bùi Nguyên Hạo ôm chặt Nam Cung Ly Châu trong lòng, mà y mới là người duỗi tay về phía ta.
Mà ta, đã vì y mà làm cái gì?
Trong lòng dâng lên chua xót, giọng nói trầm thấp của Bùi Nguyên Tu lại lần nữa vang lên bên tai.
"Trước kia không định nói với ngươi vì trong mắt ta, hoàng cung này tuy tĩnh lặng nhưng sớm đã sóng ngầm mãnh liệt, nơi duy nhất khiến ta cảm thấy an tĩnh chính là Tàng Các, ta không muốn phá vỡ nó.
Nhưng ngươi vừa rời đi, cho dù là Tàng Các cũng không thể khiến ta cảm thấy an tĩnh, cho nên ta biết...!Nơi thật sự khiến ta an tĩnh chính là ở cạnh ngươi."
Ta không đáp một lời, chỉ có trái tim thình thịch đập loạn, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ngay cả đầu ngón tay giấu dưới góc áo cũng đang run rẩy.
Bùi Nguyên Tu nhìn ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ấm áp từ lòng bàn tay y lập tức truyền tới.
"Thanh Anh, ta muốn biết, ta trong mắt ngươi là người thế nào?"
"Nô tỳ..."
Ta nhìn y, đôi mắt kia vẫn giống lúc trước, chỉ là ẩn sâu bên trong lại lộ vẻ vô cùng nghiêm trọng, giống như mang theo chấp niệm rất sâu.
Ta bị chấp niệm đó vây chặt, sau một lúc lâu mới cúi đầu đáp: "Điện hạ ở trong lòng Thanh Anh là người tốt."
"Người tốt?"
"Vâng..."
Tuy rằng không giống Bùi Nguyên Phong, Bùi Nguyên Tu trước sau vẫn là Thái Tử uy nghi, nhưng ở cạnh y luôn có cảm giác an tâm, làm việc trong Tàng Các hai năm, không chỉ có y cảm thấy an tĩnh, đó cũng là khoảng thời gian yên ổn nhất của ta trong hoàng cung này.
Y kéo tay ta đặt lên lồng ngực mình, ta cảm nhận được trái tim của y lúc này, không ngừng đập, lời nói của y như xuyên qua trái tim truyền tới lòng ta: "Như vậy, ngươi như ta có thể làm ngươi yên tâm giao chính mình cho ta không?"
"..." Ta ngây ra, ngẩng đầu nhìn y.
Gương mặt của Bùi Nguyên Tu trước sau vẫn tuấn lãng như thế, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu tới khiến khuôn mặt y như được mạ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, ngay cả hàng lông mi dài cũng sáng lên.
Y nói: "Thanh Anh, thế sự vô thường, trong cung càng đúng như thế, ta biết nơi này có rất nhiều việc ngươi nhìn không rõ, có người ngươi cho rằng là người tốt, nhưng có khả năng không hẳn là vậy, mà người ngươi cho rằng là kẻ xấu, có lẽ cũng có chỗ đáng thương.
Nhưng mặc kệ Bùi Nguyên Tu ta là người tốt hay kẻ xấu..." Y nhìn ta, nói rõ từng chữ, "Nhạc Thanh Anh, ta muốn mang đến hạnh phúc cho ngươi."
Tay ta bị y nắm tới run lên.
"Điện hạ..." Mười ngón tay của ta và y giao vào nhau, có thế nào cũng không tránh khỏi, lòng ta càng loạn, mà tay còn lại của y đã nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng, thời điểm cúi đầu nhìn ta, gương mặt lộ vẻ mê say, nhắm mắt lại, chậm rãi hướng về phía ta.
Không, không được!
Ta vội lui về sau một bước, sống lưng đụng phải mặt tường lạnh băng, phát ra một tiếng "Loảng xoảng".
Tiếng động này hình như là...
Ta nhớ có một lần, ta hình như cũng đụng phải vách tường như thế, tiếng động tương tự phát ra, nhưng lần đó ta thật sự quá căng thẳng, căn bản không chú ý tới, tiếng động này giống như phía sau tường có khoảng trống.
Không chỉ có ta, Bùi Nguyên Tu cũng nghe thấy, y thoáng sửng sốt, lập tức buông tay ra, duỗi tay sờ bức tranh kia.
Đẩy, vẫn rất cứng.
Hắn lại nhẹ nhàng gõ gõ, lúc này bên dưới bức tranh phát ra tiếng thùng thùng, nghe càng giống khoảng trống!
Chúng ta hai mắt nhìn nhau, dường như nhận ra gì đó, ta đứng cạnh y, nín thở nhìn y đẩy bức tranh ra, kinh ngạc phát hiện vách tường phía sau bức tranh thế mà có một ngăn bí mật!
Hơi thở của Bùi Nguyên Tu đã trở nên nặng nề, duỗi tay mở ngăn bí mật ra, lập tức nhìn thấy tỉ ấn rất lớn bên trong.
Tỉ ấn này được chạm từ bảo ngọc Lam Điền, tuy nơi này hơi tối nhưng ánh sáng từ nơi đó vẫn tản ra, không hề vì vậy mà bị che mờ.
"Ngọc tỷ...!Truyền quốc..."
Bùi Nguyên Tu run rẩy nói, y nhẹ nhàng lấy ngọc tỷ ra, nhìn kỹ, thật sự là ngọc tỷ truyền quốc!
Ngọc tỷ truyền quốc sao lại xuất hiện ở đâu?
Trong đầu ta nhất thời hoảng loạn, ánh mắt dừng ở một góc trong ngăn bí mật, thấy nơi đó còn một tấm lụa mà vàng được cuộn lại, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Đó là thứ gì?"
Bùi Nguyên Tu vẫn luôn ngây ngốc nhìn ngọc tỷ trong tay, lúc này mới hoàn hồn, thời điểm nhìn tấm lụa kia, sắc mặt y hình như cũng thay đổi một chút, nhẹ nhàng đặt ngọc tỷ trở về chỗ cũ, duỗi tay lấy tấm lụa vàng, mở ra, mới phát hiện nó thế mà là một đạo thánh chỉ!
Bùi Nguyên Tu thoáng nhìn qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ta đứng cạnh y, không biết bên trêи viết gì, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, bên trêи..."
Còn chưa nói hết, tay y đã run lên, thánh chỉ rơi xuống đất, ta kinh hãi cúi đầu nhìn, thánh chỉ vừa lúc rơi bên chân ta, ta vừa nhìn liền thấy nội dung bên trêи..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...