Ta vắt óc suy nghĩ, nhưng tối hôm đó thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, trái tim ta cũng rất hoảng loạn, hoàn toàn không chú ý bức tranh kia cụ thể vẽ cái gì.
Vì thế ta lắc đầu.
Bùi Nguyên Hạo khẽ cười: "Bức tranh kia không vẽ hoàng cung."
Dương Vân Huy lập tức hỏi: "Vậy đó là nơi nào?"
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Bùi Nguyên Hạo đang đối diện với cửa lớn bỗng nhiên lóe lên, hắn hiểu ý, không hỏi tiếp, mà thời điểm ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, hắn đã nói: "Nơi đó không phải chỗ xa lạ với người trong cung, có điều vẫn phải cẩn thận, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào biết."
"Vâng."
"Nếu hiện tại công việc bảo vệ Cửu Môn bọn họ cũng nhận, vậy đệ điều động tất cả người của mình tới đây, tìm ngọc tỷ là chuyện quan trọng, đợi mọi người đông đủ, ta sẽ nói đệ biết đó là nơi nào."
"Được, Tam ca, đệ biết rồi."
Dương Vân Huy ôm quyền gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Lòng ta vẫn mang nghi hoặc, chờ Dương Vân Huy ra ngoài, ta liền nhỏ giọng, cẩn thận hỏi Bùi Nguyên Hạo: "Tam điện hạ."
"Cái gì?"
"Vậy...!Cái người ở Thượng Dương Cung kia, hiện tại ngài không trừ bỏ sao?"
Ngay cả Hoàng Thiên Bá cũng đã mở miệng, người này không thể không trừ, khi nãy ta cũng chuyển lời vô cùng rõ ràng, nhưng Bùi Nguyên Hạo nghe xong lại muốn Dương Vân Huy đi tìm ngọc tỷ, đối với chuyện này hoàn toàn không nhắc đến.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lộ ra ý cười khó lường.
Ta sửng sốt, đúng lúc này Dương Vân Huy vừa mở cửa hai bước, mới đi hai bước liền nói: "Ánh Tuyết phu nhân?"
"Dương đại nhân, đã lâu như vậy, ngài và điện hạ có chuyện phải thương lượng sao?"
Diêu Ánh Tuyết ở bên ngoài? Bùi Nguyên Hạo vừa nghe tiếng của nàng liền đứng dậy ra ngoài, ta cũng đi theo, thấy Dương Vân Huy đứng dưới bậc thang, mà Diêu Ánh Tuyết tay cầm hộp đồ ăn đang đứng trước mặt hắn.
Bùi Nguyên Hạo lên tiếng: "Ánh Tuyết, đồ đều làm xong rồi?"
"Đúng vậy điện hạ." Diêu Ánh Tuyết mỉm cười nhìn Dương Vân Huy, "Đây là đồ bổ sáng nay điện hạ bảo làm.
Nếu Dương đại nhân cũng ở đây, chỉ bằng nán lại cùng dùng."
"Không cần, cảm tạ phu nhân."
Dương Vân Huy hành lễ, sau đó xoay người tránh ra.
Diêu Ánh Tuyết đi tới, ta vội nhận lấy hộp đồ ăn trong tay nàng, đặt lên bàn, thấy nàng đã ngồi xuống, đang định chuẩn bị cáo lui, lại thấy nàng đột nhiên che miệng, phát ra tiếng nôn khan.
Bùi Nguyên Hạo vội đi qua đỡ lấy bả vai nàng: "Sao vậy?"
"Không, không sao." Diêu Ánh Tuyết nói, lại tiếp tục nôn khan, đôi mắt cũng đã đỏ lên, tỏ vẻ áy náy, "Điện hạ, hai ngày nay thϊế͙p͙ hay nôn mửa, sợ là không thể cùng điện hạ dùng bữa.
Chi bằng, để Thanh Anh hầu hạ điện hạ đi."
Bùi Nguyên Hạo quan tâm hỏi: "Có cần truyền thái y tới bắt mạch không?"
"Không, không cần, bà đỡ cũng đã nói, hiện tại đang là thời điểm thai nghén, để không quấy rầy điện hạ dùng bữa, thϊế͙p͙ cáo lui trước." Nàng dịu dàng trả lời Bùi Nguyên Hạo, sau đó nói với ta, "Thanh Anh, hầu hạ điện hạ cho tốt."
"Vâng..."
Ta gật đầu, đợi nàng rời khỏi tẩm điện mới bắt đầu chia đồ ăn.
Bùi Nguyên Hạo không nói gì, chỉ ngồi một chỗ chờ ta đưa chén dược thiện tới, hắn cúi đầu thoáng nhìn qua cánh tay của ta, vì không chú ý, vết bầm tím trêи tay để lộ ra ngoài.
Ta theo bản năng muốn tránh né, nhưng hắn lại nói: "Được rồi, ngươi cũng ngồi xuống ăn một chút đi."
"Nô tỳ..."
"Đừng có nói với ta cái câu nô tỳ không dám." Hắn cười lạnh, "Ngươi đã dám ngông nghênh chất vấn ta thì có gì mà không dám?"
...
Ta nhấp môi, không nói tiếp, sau khi đưa chén dược thiện cho hắn, bản thân cũng lấy một ít mà ăn.
Dược thiện này đúng là tốn rất nhiều công sức để làm, ăn vào miệng có thể cảm nhận vị ngọt nhè nhẹ, nuốt xuống liền cảm thấy ấm áp.
Còn chưa ăn xong, người trong cung tới truyền lời, nói Ân Hoàng Hậu triệu các vị điện hạ tiến cung.
Bùi Nguyên Hạo không hề kinh ngạc, buông chén canh xuống liền nói ta: "Ngươi đi cùng."
Kỳ thật, ta cũng rất muốn đi, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì muốn xem kỹ bức tranh trong Vĩnh Hòa Cung rốt cuộc ngoài hoa quế, nó còn vẽ cái gì.
Vì vậy, ta rửa mặt chải đầu một phen, sau đó cùng Bùi Nguyên Hạo tiến cung, có điều xe ngựa vừa tới cửa cùng liền bị ngăn cản, ta nghe xa phu không kiên nhẫn mắng: "Đây là xa giá của Tam điện hạ, các ngươi cũng dám cản!"
"Thật xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta nhận công việc này, không biết xa giá của ai, còn xin điện hạ lộ mặt."
Nhanh như vậy người của Cửu Môn đã bị đuổi, ta ngồi trong xe, nghe bọn họ nói chuyện không chút cố kỵ, trái tim trầm xuống, mà Bùi Nguyên Hạo dường như lại không hề tức giận, chỉ duỗi tay vén màn lên.
Người bên ngoài thấy hắn liền cung kính hành lễ: "Gặp qua Tam điện hạ!"
"Gặp qua rồi, bổn cung có thể tiến cung chưa?"
"Điện hạ, ngài chỉ dẫn theo một người này?" Kẻ dẫn đầu không tin, còn cố tình nhìn ra sau xe ngựa, nhưng hiện tại Bùi Nguyên Hạo xác thật chỉ dẫn theo mình ta, không hề có Dương Vân Huy.
Bùi Nguyên Hạo cười lạnh: "Sao hả? Các ngươi muốn chạm mặt với cấm vệ quân?"
Những người đó không dám nói tiếp, vội quỳ xuống.
Bùi Nguyên Hạo buông màn, ra lệnh: "Đi!"
Xe ngựa lần nữa lên đường, nhưng ta ẩn ẩn nhận ra thời điểm Cửu Môn hoàn toàn không chịu khống chế, cả hoàng thành này đối với chúng ta đã không còn an toàn, nguy hiểm có thể đến từ bất cứ đâu, có lẽ là Cửu Môn, có lẽ là...!Trong cung!
Lòng bàn tay của ta đã đầy mồ hôi lạnh, chỉ có thể nắm chặt góc váy.
Lúc này, trong xe vang tiếng của Bùi Nguyên Hạo: "Đừng sợ."
Vừa ngẩng đầu, ta liền thấy hắn chậm rãi mở mắt nhìn mình, tuy xe ngựa, tính cả chúng ta đều lắc lư, nhưng đôi mắt kia lại vững như bàn thạch.
Trái tim ta cũng dần bình tĩnh lại, cắn môi, gật đầu với hắn.
Chỉ chốc lát, chúng ta xuống xe tiến vào nội cung, dọc theo hành lang đi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng ngửi được mùi thuốc quanh quẩn không thể tiêu tan của Vĩnh Hòa Cung.
Hai ngày nay ta luôn ở Vân Vương phủ, cũng không biết long thể của Hoàng Thượng thế nào rồi.
Nơi này sớm đã không còn an tĩnh, nội thị sớm đã đứng chờ, vừa thấy Bùi Nguyên Hạo, lập tức quỳ xuống.
"Hoàng Hậu đâu?"
"Đang ở trong Vĩnh Hòa Cung cùng Thái Tử điện hạ và Vân Vương điện hạ, ngay cả tam công cũng đang chờ ngài."
"Vậy sao?" Đúng là có chút kinh ngạc, thế mà nhiều người như vậy.
Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo lóe lên, cười cười, dẫn ta vào Vĩnh Hòa Cung.
Qua cổng lớn, nơi này vẫn ấm áp như thường, không khí tràn ngập mùi thuốc, mà ta vừa bước qua ngạch cửa liền thấy Ân Hoàng Hậu đang xoay người đi về phía chúng ta.
Vừa rồi...!Bà ta hình như đứng cạnh rèm châu, trước bức tranh kia.
Không kịp nghĩ nhiều, Bùi Nguyên Hạo đã cúi người hành lễ, ta cũng vội quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
"Tam điện hạ, ngươi đến rồi."
"Không biết mẫu hậu truyền triệu nhi thần vào cung là vì chuyện quan trọng gì?"
Khi nói chuyện, rèm châu truyền tới tiếng vang, Bùi Nguyên Tu cùng Bùi Nguyên Sâm, mà tam công trong triều, thái sư Thường Duyên Bách, thái phó Thân Cung Hĩ và thái bảo Vương Thậm cũng đứng lên.
Hốc mắt Ân Hoàng Hậu hồng hồng, còn treo nước mắt, bà ta dùng khăn lụa xoa xoa, nói: "Đêm qua Hoàng Thượng lại thổ huyết, kêu thái y tới xem, bọn họ đều nói sợ là không qua khỏi."
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo trầm xuống: "Cái gì?"
Hắn lập tức vào trong, ta cũng vội theo vào, vừa tới bên mép giường liền thấy Hoàng Thượng nằm bên trêи, gương mặt tái nhợt không chút tia máu, hai má hõm xuống rất sâu, xung quanh đôi mắt là hai luồng âm u, nhìn từ xa, thật giống một bộ xương khô.
Ta sợ tới mức trái tim đập thình thịch.
Long thể Hoàng Thượng thật sự đã rất kém.
Bùi Nguyên Hạo nhíu mày càng chặt: "Hôm trước không phải vẫn còn tốt sao? Sao hôm nay lại..."
"Thái y nói, nếu khỏe lại thì đúng là kỳ tích."
"Thuốc đâu?"
"Vẫn luôn dùng, hiện tại dựa hẳn vào canh sâm."
Ân Hoàng Hậu trả lời, lại không ngăn được nước mắt.
Bùi Nguyên Tu đứng cạnh bà ta, nhẹ nhàng khuyên một câu, sắc mặt bản thân cũng tái nhợt, đôi mắt đã đỏ lên, y nhìn ta, thấy ta cũng nhìn mình, gật đầu, như muốn nói với ta gì đó, lại không hề mở miệng.
Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn bọn họ, hỏi: "Nếu đã là thế này, mẫu hậu triệu nhi thần vào cung là vì việc gì?"
"Để mọi người cùng nghĩ cách, hiện tại..."
"Hiện tại triều đình vô cùng hỗn loạn." Ân Hoàng Hậu còn chưa nói xong, thái bảo Vương Thậm đã đi tới, "Hai ngày nay điện hạ không tới Ngự Thư Phòng nên không thấy tấu chương bên kia đã chất thành núi, ôn dịch ở Giang Nam tuy đã giải quyết nhưng vẫn còn cần phái quan viên mới tới châu phủ, thổ phỉ ở Tây Xuyên lại bắt đầu gây chuyện, Hoàng Hà cũng có vấn đề, những việc này nếu không sớm xử lý, chỉ sợ trong cung còn chưa loạn, thiên hạ đã đại loạn rồi."
Thường Duyên Bách đứng cạnh chỉ vuốt râu, không nói gì.
Thân Cung Hĩ thoáng nhìn ông ta một cái, sau lại nhìn về phía bên này.
Bùi Nguyên Hạo khẽ cười, đi về phía trước: "Vậy ý của Vương đại nhân là..."
"Nước một ngày không thể không vua!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Vĩnh Hòa Cung đều rơi vào an tĩnh, đôi mắt Ân Hoàng Hậu càng đỏ, nhưng hồng không phải vành mắt, mà đôi mắt kia như bắn ra tia sáng mà nhìn bốn phía.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ông ta, cười lạnh: "Hiện tại không phải đã có Thái Tử giám quốc sao?"
Thời điểm nói lời này, Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn Bùi Nguyên Tu, mà y chỉ trầm mặc đứng một chỗ, sắc mặt vẫn như vậy, nhìn không ra bi thương, cũng nhìn không ra vui mừng.
Ta dường như chưa từng thấy trêи mặt y có hai loại cảm xúc này.
"Thái Tử giám quốc, dù sao cũng có nhiều chỗ không tiện, nếu còn tiếp tục..."
Bùi Nguyên Hạo cắt ngang lời Vương Thậm: "Có gì Vương đại nhân cứ nói thẳng, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp triều đình yên ổn không loạn?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...