Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung


"Độc này, hạ rất hay!"
"Sao cơ?"
Ta thật sự chấn động, Hoàng Thiên Bá sao có thể nói ra lời này? Hắn lại mỉm cười cầm lấy bầu rượu rót cho ta, sau đó chậm rãi phân tích: "Ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy chắc đã nghe qua, hoàng quyền tranh đấu, thắng làm vua thua làm giặc, vậy ngươi có từng nghe chuyện kẻ thất bại vẫn có kết cục tốt đẹp không?"
"...!Chưa từng." Chưa từng nghe qua.

Hoàng quyền tranh đấu trước nay đều vô cùng hung hiểm, cho dù ta không tận mắt nhìn thấy nhưng đọc nhiều sách, lại nghe nhiều vở kịch như vậy, ta chỉ biết huynh đệ bất hòa tay chân tương tàn, trước nay chưa từng nghe nói kẻ thất bại đến cuối cùng vẫn có kết cục tốt.
"Đúng vậy." Hoàng Thiên Bá gật đầu, "Trong tranh đấu như vậy, phúc họa luôn đi theo, càng đến gần trung tâm, nếu tương lai chiến thắng, lợi ích nhận được sẽ càng lớn, mà một khi thất bại, tai họa chắc chắn ngập đầu.

Tề Vương chưởng quản mấy chục vạn binh mã Tây Đại Thông, trở về lại tiếp quản Cửu Môn hoàng thành, nếu thật sự đánh nhau, ngài ấy chắc chắn sẽ lâm vào đao quang kiếm ảnh, cho dù trong tình huống đó vẫn không chết..." Nói tới đây, hắn hạ giọng, "Nếu Tam hoàng tử thật sự bước lên được vị trí kia, ngài ấy sẽ có thể giữ người đối nghịch rõ ràng với mình?"

"Ý ngài là..."
"Độc này hạ rất hay, hay ở chỗ không đoạt đi mạng của Tề Vương, mà muốn giải độc phải cần tới một tháng."
Ta lập tức bừng tỉnh: "Ý ngài là một tháng sau rất có khả năng phong ba đã dừng, mà Tề Vương đúng lúc tránh khỏi trận chiến này, mặc kệ tương lai ai làm hoàng đế, người đó vẫn có thể tiếp tục dùng ngài ấy?"
Hoàng Thiên Bá khẽ cười: "Thông minh."
Thì ra...!Thì ra là như vậy!
Đầu ngón tay cầm chén rượu bỗng trở nên tê dại, giống như máu trong cơ thể đã lạnh trong một khắc điên cuồng trào dâng, không biết vì thả lỏng, hay vì cảm xúc nào khác, hoặc bởi vì...!Hắn, không phải người như vậy!
Ngửa đầu uống cạn chén rượu, rượu nóng chảy thẳng vào yết hầu, lại mang đến ấm áp khó có thể giải thích.
Nhưng sắc mặt Hoàng Thiên đột nhiên để lộ một tia lo lắng, hắn nhìn ta, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Hoàng gia, sao vậy?"
"..." Hắn trầm mặc một hồi, lắc đầu, cười nói, "Không có gì, hi vọng là do ta quá lo lắng."

"Vậy sao?"
Lòng ta cảm thấy không đúng, đang muốn dò hỏi tới cùng, hắn lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi không thể tiếp tục ở lại nơi này, nếu Bùi Nguyên Sâm biết, hắn nhất định sẽ tức giận."
Vừa nghe, ta lập tức cảm thấy không vui: "Hoàng gia, ngài ấy đối với ngài...!Có vô lễ không?"
Có vài lời ta thật sự không thể nói ra, Hoàng Thiên Bá lại rất thản nhiên, cười nói: "Con người này, nói cái gì thì là cái đó, ở trước mặt ta một chút giá trị cũng không còn, có điều bất cứ kẻ nào nhìn ta, hắn đều sẽ nổi trận lôi đình.
"Hắn đối với ngài có loại tâm tư đó."
"Ta đương nhiên biết." Hắn lại rót đầy chén rượu, tiếc hận nói, "Đáng tiếc cho một người thổi tiêu hay như vậy, nếu hắn không phải loại người như thế, làm tri âm đúng thật không tồi."
"Ta không muốn ngài ở đây, bị hắn tơ tưởng."
Hoàng Thiên Bá mỉm cười: "Nếu ta đi rồi, còn ai biết được Vân Vương phủ này sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, ta như ý thức được một chuyện, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ý ngài là..."
"Ngươi có biết vì sao tối nay hắn không ăn vạ ở đây với ta mà rời đi không?"
"Không biết."
"Hôm nay, ngươi nhất định sẽ trở về đem chuyện tối qua bẩm báo với Tam hoàng tử, đúng không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui