"Đệ ấy tin tưởng ngươi, ngươi cũng tin tưởng đệ ấy, đúng là tình chàng ý thϊế͙p͙!" Hắn dường như cười tới dữ tợn, từng bước đi về phía ta, mà ta cũng từng bước lui về sau, hắn lại không hề có ý buông tha cho ta, đôi mắt nham hiểm cứ nhìn chằm chằm.
Ta bị thị huyết tàn nhẫn kia dọa đến liên tục lui về sau, không cẩn thận đụng vào ghế dựa, cả người lập tức ngã ngồi xuống.
Lúc này, hắn duỗi tay bắt được ta, dùng sức kéo ta về.
Thời điểm đâm vào lòng ngực hắn, ta vẫn còn chưa hoàn hồn, tay lại bị hắn dùng sức nắm khiến ta đau thiếu chút rêи rỉ thành tiếng, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp đôi mắt hung tợn kia đang nhìn mình.
"Nhạc Thanh Anh, ngươi là người của Thượng Dương Cung ta, ngươi âm thầm tư thông với họ, lén lút làm những việc sau lưng ta, có phải vì ta quá dung túng ngươi, ngươi đã quên bản thân là ai hả!"
Ta không khỏi chấn động, nhưng đau đớn trêи cổ tay lập tức kéo tâm trí về, hắn không chút lưu tình mà dùng sức nắm, giống như muốn bẻ gãy xương cốt mảnh khảnh này, ta đau đến nước mắt cũng đã chảy ra, nhẹ nhàng nói: "Buông tay!"
"Buông tay? Hừ?"
Hắn không buông, ngược lại còn dùng sức nắm, kéo ta vào lòng ngực hắn, gằn từng chữ: "Buông hay không là chuyện của ta! Ta đã sớm nói với ngươi, đừng tưởng bản thân là ngọn cỏ đầu tường, nếu ngươi cho rằng lấy lòng bọn họ có thể bảo toàn chính mình! " Hắn dừng một chút, đột nhiên cười dữ tợn, "Không bằng ngươi đi nói với họ, nói ta đã biết ngọc tỷ ở đâu, có lẽ ngươi còn có cơ hội trở thành phi tử!"
Trái tim ta như bị một tảng đá đè nặng, nhất thời đau đến hít thở cũng khó khăn, mà đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Dương Kim Kiều.
"Ánh Tuyết phu nhân, đã lâu không gặp!"
Diêu Ánh Tuyết?
Ta sửng sốt, theo bản năng quay đầu, liền thấy Dương Kim Kiều từ xa đi tới, mà Diêu Ánh Tuyết đang đứng ở hành lang, trong mắt hiện lên kinh hoảng, nhưng lập tức trấn định, cười nói: "Kim Kiều tỷ tỷ cũng tới thỉnh an sao?"
Hai người cùng nhau đến, hàn huyên hai câu đã vào tới tẩm điện.
Lúc này, Bùi Nguyên Hạo đã buông ta ra, Diêu Ánh Tuyết vừa đến liền nói: "Điện hạ, có chuyện gì vậy? Không lẽ Thanh Anh đã tới chỗ Kim Kiều tỷ tỷ vẫn còn chọc ngài tức giận?"
Cơn giận vẫn chưa tiêu tan, Bùi Nguyên Hạo phất tay áo, ngồi xuống giường.
Diêu Ánh Tuyết vẫn tươi cười đi qua: "Điện hạ đừng nóng giận, kẻo ảnh hưởng tới thân thể.
" Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn Dương Kim Kiều, "Kim Kiều tỷ tỷ, không phải muội đã nói với tỷ rồi sao, nếu có thời gian gặp lệnh huynh, chi bằng quản giáo nha đầu này thật tốt, lúc trước thời điểm nàng ta còn đi theo muội, chưa từng thấy điện hạ tức giận như thế.
"
Dương Kim Kiều liếc nhìn ta, khẽ cười: "Biết rồi.
"
Dứt lời, nàng hành lễ với Bùi Nguyên Hạo: "Nếu Thanh Anh ở đây chọc giận điện hạ, thϊế͙p͙ xin dẫn nàng về trước, quản giáo nàng một phen, thỉnh điện hạ bớt giận.
" Dứt lời, nàng nói với ta, "Thanh Anh, cùng ta về.
"
Ta nhìn Diêu Ánh Tuyết ôn nhu vỗ ngực hắn giúp hắn thuận khí, vẻ mặt phẫn nộ rốt cuộc cũng bình ổn lại, miễn cưỡng cười với nàng ta: "Không dọa nàng chứ?"
"Vừa rồi điện hạ như vậy thật dọa người.
"
!
Ta cứng đờ đứng yên một chỗ, lúc này Dương Kim Kiều đã tới cửa, lại quay đầu nhìn ta: "Thanh Anh?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...