Nguyệt hoa như nước chiếu rọi cả tòa phủ đệ hoa lệ, suối trong róc rách chảy xuôi, gió đêm thỉnh thoảng thổi tới làm màn lụa ở hành lang dài vô tận tung bay.
Cảnh trí thật đẹp.
Tiếng đàn tranh vẫn còn văng vẳng trong bóng đêm như vậy, hình như hòa cùng ánh trăng khiến người ta cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong mơ.
Nhưng, ở Vân Vương phủ, ta lại không có cách nào sa vào cảnh trí như vậy, ngược lại còn thanh tỉnh thêm vài phần.
Dọc theo hành lang dài, theo tiếng đàn mà đi về phía trước, rốt cuộc cũng nhìn thấy một đình bát giác phía sau cổng vòm bên hồ, trong đình có một người ngồi đánh đàn, mười ngón tay thon dài như hồ điệp bay bay.
Ánh trăng xuyên qua những đám mây, chiếu sáng người đó.
Ta lập tức mở to hai mắt.
Nam tử kia một thân y phục màu lam nhàn nhã, cặp mắt phong tình vạn chủng lộ ra mị hoặc khó nói nên lời, dưới ánh trăng, phảng phất như tiên nhân.
Hoàng Thiên Bá, sao hắn lại ở đây?
Đang chìm trong nghi hoặc, theo bản năng muốn đi tới hỏi hắn, một tiếng tiêu ở phía trước vang lên, linh hoạt kỳ ảo mà mờ mịt, hòa làm một với tiếng đàn.
Vừa ngẩng đầu, ta liền thấy một người ở phía đường mòn bên kia vừa thổi tiêu vừa đi tới đây.
Thế mà là Bùi Nguyên Sâm!
Ta nhất thời vô cùng kinh ngạc, mắt nhìn gã vào trong đình, hai người tấu cầm thổi tiêu, dưới ánh trăng hợp xướng, mãi tới khi kết thúc, thanh âm vẫn còn văng vẳng bên tai, kéo dài không dứt.
Tuy rằng ta không thích Bùi Nguyên Sâm, nhưng không thể không thừa nhận, tiếng tiêu của hắn vô cùng phi phàm, độc nhất vô nhị.
Kết thúc một khúc, Bùi Nguyên Sâm nhìn hắn: "Thiên Bá, thích không?"
"Vương gia thật sự thổi tiêu rất hay, Thiên Bá rất thích.
"
"Còn thích ngươi hơn.
"
Bùi Nguyên Sâm vừa nói vừa đứng dậy đi tới trước mặt hắn, khom người, duỗi tay nâng cằm hắn lên, cúi đầu muốn hôn hắn.
Hoàng Thiên Bá vẫn trầm tĩnh nhìn gã, mà ta bên này lại vô cùng tức giận, không ngờ người này có thể vô sỉ tới thế.
Lúc này, Hoàng Thiên Bá nhíu mày, hỏi: "Vương gia, ngài có ý gì?"
Thấy hắn như vậy, ta không khỏi sửng sốt.
Vốn cho rằng với khí khái của Hoàng Thiên Bá, đối diện với Bùi Nguyên Sâm như vậy, chỉ sợ sớm nên giáo huấn kẻ tâm tồn tà niệm này, lại không ngờ hắn thế mà vô cùng bình tĩnh, giống như sớm đã hiểu rõ trái tim của nhau.
Ta vội lui mấy bước, lại thấy Bùi Nguyên Sâm cười nói với hắn: "Tâm ý của ta, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Ngày đó Vương gia nói cảm kϊƈɦ ân cứu mạng của Thiên Bá, cho nên đón Thiên Bá vào phủ du ngoạn, chưa từng nói lời này.
"
Ta lập tức bừng tỉnh, Mộ Hoa nói hắn bị người ta đón đi, thì ra là Bùi Nguyên Sâm, xem ra Bùi Nguyên Sâm vẫn luôn đánh chủ ý với hắn, chỉ là! Hoàng Thiên Bá vì sao lại đồng ý?
"Làm phiền hai ngày, xem ra Thiên Bá nên cáo từ rồi.
"
Dứt lời, Hoàng Thiên Bá liền đứng dậy rời khỏi mái đình, đi về phía ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...