Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung


Ở cái nơi máu tươi bốn phía này, y vẫn an tĩnh mà cười, chỉ là thời điểm xoay người tới trước mặt ta, nụ cười trêи mặt chậm rãi tan đi, bởi vì, y nhìn thấy vết thương trêи cánh tay ta.

"Ngươi bị thương.

"
Y vội giữ lấy ta, máu tươi lập tức nhiễm lên tay y, y không chút để ý, quan tâm hỏi: "Đau không?"
Ta miễn cưỡng cười: "Không đau.

"
Nói lời này không phải vì cố gắng, ta chỉ là đau tới chết lặng, hiện tại chẳng có cảm giác gì.

Nhẹ nhàng ngẩng đầu, ta lại cảm nhận được đôi mắt quen thuộc đang nhìn về đây.

Là Bùi Nguyên Hạo!
Ánh mắt của hắn, ta quá quen thuộc, nhưng biết tại sao, tối nay nó lại xa lạ như thế, hơn nữa thời điểm bị nhìn chăm chú, người ta hình như lại có chút đau đớn, chỉ là không biết đau đớn xuất phát từ đâu.

Mãi tới lúc này, hắn mới đi tới, thoáng nhìn qua cánh tay của ta, lại không nói chuyện.

Mà ta, lặng lẽ dời ánh mắt đi.


Mà Bùi Nguyên Tu nhanh chóng phân phó: "Lập tức đi tìm đại phu!"
Y vừa dứt lời, Hoàng Thiên Bá cũng đã tới trước mặt ta, hắn nâng cánh tay ta lên nhìn nhìn, đột nhiên điểm huyệt, ta chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, giống như máu đã ngừng lại, sau đó hắn xé một góc áo của mình, băng bó cho ta.

Làm xong tất cả, hắn nhẹ giọng dặn dò: "Cũng may bọn họ không dùng độc, chờ đại phu tới là được, đừng động vào nước.

"
Ta gật đầu: "Đa tạ Hoàng gia.

"
Bùi Nguyên Tu vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, lúc này mới mở miệng hỏi: "Không biết vị tráng sĩ này là! "
Đột nhiên nhớ tới lời thích khách nói khi nãy, cho dù đêm nay Hoàng Thiên Bá đã cứu người nhưng cũng không thoát được quan hệ, ta không khỏi hoảng sợ, vội giải thích: "Thái Tử điện hạ, đây là bằng hữu nô tỳ quen lúc xuống Nam, ngài ấy tới tìm nô tỳ.

"
"Vậy sao?"
Bùi Nguyên Tu nhìn hắn, chắp tay: "Đa tạ.

"
Hoàng Thiên Bá cũng nhìn y, ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí của nhàn nhạt: "Vị này chắc là Thái Tử điện hạ? Tại hạ không cứu ngài, cần gì phải nói lời đa tạ?"
Ta biết Hoàng Thiên Bá là người kiêu ngạo, đối với Bùi Nguyên Hạo cũng không làm việc thừa thải, không ngờ hắn lại đáp lời Bùi Nguyên Tu như vậy, ngữ khí thậm chí có vài phần khiêu khích, ta nhịn không được mà vội nắm lấy tay áo hắn.


Bùi Nguyên Tu chưa từng bị ai đối xử như vậy, không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền cười nói: "Bổn cung đa tạ ngươi, đương nhiên có đạo lý của bổn cung.

"
"Vậy sao?" Hoàng Thiên Bá nhướng mày nhìn y, lại thoáng nhìn Bùi Nguyên Hạo bên cạnh.

Giờ khắc này, ta đột nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên quỷ dị, so với khi nãy thích khách tới chém giết còn khiến người ta cảm thấy áp lực.

Đúng lúc này, Nam Cung Ly Châu đứng cách đó không sau đột nhiên té ngã.

Thị nữ bên cạnh vội đỡ lấy nàng, Bùi Nguyên Tu nghe được động tĩnh cũng vội xoay người tới cạnh, ôn nhu hỏi: "Châu Nhi, làm sao vậy?"
"Điện hạ, thần thϊế͙p͙ có lẽ vì chịu kinh hách.

"
"Sắc mặt nàng rất không tốt, như vậy đi, chúng ta lập tức hồi cung, kêu thái y tới xem cho nàng.

"
"Tạ điện hạ.

"
Hai người bọn họ ôn nhu nói chuyện, ta thoáng nhìn qua Bùi Nguyên Hạo, sắc mặt hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng của thường ngày, trước sau không hề quay đầu, nhưng hồn của người kia không biết đã bay về đâu.

Ta chậm rãi cúi đầu, khẽ cười.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui