Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

"Ngươi thật đẹp."

Ta cúi đầu chậm rãi gỡ cây kim thoa trên đầu nàng ta xuống, bình tĩnh nói: "Phu nhân quá khen. Phu nhân mới là hoa dung nguyệt mạo, thiên nhân chi tư."

"Vậy sao?" Nàng ta ở trong gương nhìn chằm chằm ta, "Vậy ngươi nói xem, nếu ngươi và bổn cung đứng chung một chỗ, điện hạ sẽ chọn ai?"

Bàn tay cầm kim thoa run lên, nhưng ta lập tức bình tâm, trấn định nói: "Đương nhiên là phu nhân. Thanh Anh chẳng qua chỉ là ánh sáng của đom đóm, sao có thể tranh phát sáng với phu nhân?"

"Thế sao? Như vậy, nếu là Liễu Ngưng Yên, và bổn phu nhân?"

Trong lòng ta cả kinh, mở to hai mắt nhìn Diêu Ánh Tuyết, chỉ thấy nàng ta chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn ta: "Ngày trước ngươi giúp tiện nhân kia lọt vào mắt xanh của điện hạ, bây giờ thì sao?"

Nghe tới câu này, trong đầu ta đột nhiên hiểu rõ.


Hai năm trước, ta giúp Ngưng Yên lọt vào mắt xanh của Bùi Nguyên Hạo, trong lúc vô ý cũng làm sự ái mộ của nàng ta thành công dã tràng, có lẽ khi đó nàng ta quá thất vọng, cho nên mới chán ghét, suốt ngày tìm đủ chuyện khi dễ ta.

Mà hiện tại, nàng ta đã trở thành phu nhân của Bùi Nguyên Hạo, đương nhiên là muốn kiếm ta tính sổ!

Ta nhẹ nhàng đáp: "Phu nhân, chuyện đã qua lâu rồi, huống hồ bây giờ phu nhân đang được Tam điện hạ sủng ái, hà tất phải canh cánh chuyện xưa trong lòng."

"Đúng vậy, bổn phu nhân mới chính là người chiến thắng, quả thật không có thời gian để so đo hơn thua với loại người các ngươi." Nàng ta vừa nói vừa tiến lại gần, chằm chằm nhìn ta, "Nhạc Thanh Anh, ngươi tự biết thân biết phận thì tốt, nếu để ta ở Thượng Dương cung này nghe những thứ không nên nghe, ngươi cũng biết thủ đoạn của bổn phu nhân rồi đấy, ta quyết không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!"

"Vâng."

Cứ như vậy, ta ở lại Thượng Dương cung, trở thành thị nữ bên cạnh Diêu Ánh Tuyết, bổng lộc tuy so với lúc trước ở Tàng các nhiều hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là ở bên cạnh Diêu Ánh Tuyết, ngày tháng trôi qua không dễ dàng gì.


Mặc kệ thế nào, còn mấy tháng nữa là tới đại xá, ta chỉ cần cố gắng chịu đựng qua mấy ngày này là được!

Nhưng, có một chuyện nằm ngoài dự đoán, chính là ngày tháng của Diêu Ánh Tuyết tựa hồ cũng không quá tốt.

Vào Thượng Dương cung đã hơn một tháng, Bùi Nguyên Hạo vẫn chưa lần nào thị tẩm nàng ta.

Lúc trước ta cũng nghe nói, Tam điện hạ phong lưu háo sắc, tuy rằng vị trí phu nhân được sắc phong chính thức chỉ có Ngưng Yên ngày xưa và Diêu Ánh Tuyết hiện tại, nhưng mỹ nữ Thượng Dương cung nhiều như mây, mấy ngày nay, hắn vẫn để đám cơ thiếp đó bồi tẩm, không hề tới tìm Diêu Ánh Tuyết. Việc này cũng làm cho vị Ánh Tuyết phu nhân này rơi vào tình cảnh xấu hổ.

Liên tiếp mấy ngày, nàng ta chỉ có thể làm bộ bị nhiễm phong hàn, tránh ra khỏi cửa.

Hôm nay, ta từ nhà bếp mang đồ ăn cho nàng ta trở về, thời điểm đi ngang rừng mai thì nghe bên kia truyền tới tiếng nói cười, là Bùi Nguyên Hạo cùng mấy cơ thiếp du ngoạn.

Ta cúi đầu đang muốn đi qua, lại nghe một giọng nói vang tới: "A, đây không phải thị tỳ của Ánh Tuyết phu nhân sao?"

Người đó là Hồng Vi mỹ cơ, nàng ta yểu điệu tới trước mặt ta, ánh mắt đánh giá trên dưới ta một lần, cười nói: "Chủ tử nhà ngươi đâu? Sao không thấy nàng ta bước ra khỏi cửa vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui