Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chờ Tiền Ngũ đứng lên, Hoàng Thiên Bá lại xoay người đi tới trước mặt Vi Chính Bang, Vi Chính Bang mang vẻ mặt thách thức nhìn hắn. Ta vốn tưởng với tính tình cương liệt của Hoàng Thiên Bá e rằng sẽ không chịu được mấy lời vũ nhục vừa rồi, cho dù không động thủ, hắn cũng sẽ tranh cãi, lý luận một phen. Ai người, câu đầu tiên của hắn lại bình đạm, phảng phất như cơn gió thổi qua vậy.

"Vi phó đường chủ, qua hai lần hành động, châu phủ chỉ sợ đã nghi ngờ hiệu thuốc Hồi Sinh, nếu thật sự dẫn bọn họ tới cửa, đây cũng không phải là chuyện dễ giải quyết. Tại thời điểm tồn vong của hiệu thuốc, mong ngươi lấy đại cục làm trọng, nếu lúc này lại xảy ra nội chiến thì người có lợi sẽ là quan phủ."

Một câu nhẹ nhàng nhưng lại nặng tự ngàn cân.

Hoàng Thiên Bá không thèm nhìn những người khác, chỉ xoay người tới trước mặt ta: "Ta đưa ngươi về trước."

Ta gật đầu, đưa mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thán. Đang định rời đi, Vi Chính Bang lại cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Mộ Hoa: "Đường chủ cũng thấy rồi đấy, Hoàng Thiên Bá luôn miệng nói vì suy nghĩ cho hiệu thuốc, nhưng quan hệ giữa hắn và nữ nhân này thật sự khiến chúng ta không có cách nào an tâm. Nếu người còn dung túng hắn, sợ rằng hiệu thuốc sẽ bước tới thời khắc nguy hiểm."


Mộ Hoa không lập tức phản bác, chỉ nhíu mày hỏi: "Ngươi đang có ý gì?"

"Nữ nhân này đối với chúng ta không có tác dụng gì, mà bọn A Mông hiện tại độc còn chưa giải được, chỉ bằng Đường chủ để chúng hạ độc nàng ta, ép người châu phủ đưa thuốc giải."

Hoàng Thiên Bá dừng bước, trầm giọng: "Ta đã nói rồi, chúng ta không thể liên lụy tới người vô tội."

"Rốt cuộc là không liên lụy tới người vô tội, hay là không thể xuống tay với nữ nhân này?" Vi Chính Bang cười lạnh, quay đầu nhìn sắc mặt vốn không tốt của Mộ Hoa, "Đường chủ, Hoàng Thiên Bá ở đâu cũng hết mực bảo vệ nữ nhân này, hơn nữa nhìn quan hệ của bọn họ thật sự không bình thường, nói không chừng sớm đã quen biết."

Người xung quanh còn bình tĩnh, nhưng ta đã nhíu mày thật chặt.


Ta nhíu mày không phải vì hắn tính kế trên người của ta, mà tất cả chủ ý của hắn căn bản không làm gì ta được, ta nhíu mày là vì tâm cơ người này quá thâm trầm, hơn nữa còn lộ ra một tia ngoan độc.

Từ lúc bước vào hiệu thuốc Hồi Sinh tới nay chưa tới mười hai canh giờ, ta cũng có thể nhìn rõ một số người, một vài việc, mà Hoàng Thiên Bá vốn không hợp với nơi này, đương nhiên không chỉ vì thân phận hiển hách bên ngoài của hắn, mà tính tình cương nghị hoàn toàn không hợp với đám thích khách này.

Lấy đại cục làm trọng, không lạm sát kẻ vô tội, chỉ với hai điểm này cũng đủ để ta kính trọng hắn.

Mà Vi Chính Bang này, hắn đương nhiên là kẻ hoàn toàn trái ngược.

Ta không biết hắn vì sao lại muốn đối nghịch với Hoàn Thiên Bá, nhưng sau vài lần thất bại, hôm nay hắn đánh chủ ý lên người của ta, đồng nghĩa với việc hắn sớm đã biết giữa Mộ Hoa và Hoàng Thiên Bá có một tình cảm đặc biệt, cho nên Mộ Hoa đường chủ có vài việc sẽ thiên vị Hoàng thiên Bá, mà hắn lại muốn dùng ta để đổi thuốc giải, biết chắc Hoàng Thiên Bá sẽ không đồng ý nên mới nói thành "sớm đã quen biết".

Tình cảm nam nữ vốn vô cùng vi diệu, mà nữ tử tên Mộ Hoa kia tuy là đường chủ nhưng thực chất chỉ là một nữ nhân bình thường, đứng trước sự việc này, nàng ta không thể tiếp tục thiên vị Hoàng Thiên Bá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui