Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Lửa giận ẩn ẩn dâng lên trong lòng.

Hắn thật sự coi ta là kẻ ngốc sao? Đêm qua vừa chạm mặt với đám thích khách đó, trên người còn lưu lại vết thương do chúng gây nên, hiện tại kêu ta vào trong, nếu bọn họ thật sự nhận ra, một khi ra tay ta còn tính mạng trở về nữa sao?

Nam tử này, thật sự quá ngoan độc!

Ta cắn răng liếc mắt nhìn hắn, chúng ta rõ ràng chưa từng gặp mặt, trước nay cũng không oán không thù, tội gì phải hành hạ ta như thế? Chẳng lẽ... Vì lời nói của Dương Kim Kiều? Muội muội hắn là nhân vật lớn của Thượng Dương Cung, mà lần này Bùi Nguyên Hạo mang ta xuống Nam, khó trách sẽ khiến mọi người dị nghị, mà Dương Kim Kiều lại là cơ thiếp sủng ái khi trước của hắn. Dương Vân Huy làm vậy là vì muội muội hắn, hay nói đúng là vì tính toán cho Dương gia sao?

Nhưng, lấy luôn tính mạng của ta có phải quá tàn nhẫn không?

Ta lẳng lặng dời ánh mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn hiệu thuốc bên ngoài, không nói một câu.

Trong cung, bản lĩnh khác không học cũng được nhưng giả câm vờ điếc là sở trường của cung nữ.

Quả nhiên, nhìn bộ dáng của ta, Dương Vân Huy quay đầu, cười nói: "Tam ca, huynh nói đi."


Đáy lòng không khỏi khẩn trương.

Ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo.

Với Dương Vân Huy, ta có thể hờ hững, nhưng nếu hắn mở miệng...

Bùi Nguyên Hạo vẫn nhìn bên ngoài, tựa hồ không quan tâm cuộc giằng co giữa ta và Dương Duy Dân. Xe ngựa cũng không ngừng, rất nhanh đã đi qua hiệu thuốc. Lúc này, hắn mới buông màn, nhàn nhạt nói: "Hồi phủ."

Dương Vân Huy vừa nghe liền vội vàng nói: "Tam ca, chúng ta phải tận dụng thời cơ!"

"Tận dụng thời cơ? Thời cơ nào?"

"Muốn điều tra đám thích khách đó, tốt nhất là ngay hôm nay." Dương Vân Huy đáp, "Đó là hiệu thuốc, hỏi dược xem bệnh. Hiện tại vào đó bắt người ít nhất còn có chút dấu vết, nếu chờ thêm, vết thương của chúng khỏe rồi, chúng ta cho dù muốn tra cũng không còn manh mối."

Khóe miệng Bùi Nguyên Hạo cong lên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: "Ai nói ta muốn điều tra đám thích khách đó?"


Cái gì?

Lần này không chỉ có Dương Vân Huy, ta cũng kinh hãi, hoảng loạn mở hai mắt nhìn hắn.

Lời này có ý tứ gì?

Dương Vân Huy ngạc nhiên hỏi: "Tam ca, ý huynh là..."

Bùi Nguyên Hạo không đáp, chỉ cười lạnh nhìn ra bên ngoài.

Ta lập tức hiểu ra.

Thân làm Hoàng tử, cho dù đi đâu cũng sẽ có người đoạt mạng của hắn. Nhưng lần này, thân phận còn chưa bại lộ, đám thích khách đã biết thân phận của hắn.

Nói cách khác, người đứng sau biết rõ hành tung của hắn.

Thích khách chỉ là thuốc dẫn, mà thứ đoạt mạng chính là chén thuốc kia!

Dương Vân Huy cũng là người thông minh, đương nhiên nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Bùi Nguyên Hạo. Hắn trầm mặc một chút, một lát mới nói: "Vậy Tam ca, huynh định làm thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui