Dịch đình được xưng là Vĩnh Hạng, vì bên trong cung xá là các cung nữ từ các địa phương tới cư trú.
Mà nàng Nhạc Thanh Anh, trong cung là cung nữ thấp nhất cũng là cung nữ hèn mọn nhất.
Từ mười sáu tuổi tiến cung cho đến nay đã là 5 năm, nàng vẫn sinh hoạt thật bình tĩnh, một tia gợn sóng trong lòng đều không có.
Nhưng chuyện đêm qua phát sinh, đã đem sự bình tĩnh này phá vỡ hoàn toàn, chính bản thân nàng còn không biết rốt cuộc vận mệnh nàng đã rẽ sang một bước mà không biết là may mắn hay bất hạnh.
Tâm tình bất an sợ hãi, nàng từ từ đi tới trước viện, đã có rất nhiều cung nữ đứng ở đó, nghị luận sôi nổi, mà ở đám người phía trước đều nhìn thẳng vào tổng quản Ngọc công công.
Mà đứng bên cạnh hắn chính là nữ quan Diêu Ánh Tuyết, ngày thường chúng ta đều xưng là là cô cô.
Kỳ thật cô cô so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng vì vào cung sớm, lớn lên lại xinh đẹp, thông minh hơn nữa còn rất có nhiều tiền, cho nên ở đây trong cung như cá gặp nước, tuổi trẻ liền được một bước tiến tới chức cô cô.
Vừa thấy hai người bọn họ, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.
Du Nhi vừa nhìn thấy ta tơi, một tay đem ta kéo qua, nhỏ giọng nói: “Ngươi như thế nào chậm như vậy, tiểu tâm chờ lát nữa bị phạt.
”Nàng miễn cưỡng nở nụ cười nhưng tâm lý lại rất chua xót.
Không phải nàng chậm, mà hạ thân bị xé rách đau đớn, cho tới bây giờ vẫn còn âm ỉ khiến nàng mỗi bước đi một bước đều thực khó khăn, nhưng nỗi khổ này cũng không phải là chuyện có thể nói bằng lời.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên liền nhìn đến Ngọc công công tiến lên một bước , từ trên cao nhìn xuống chúng ta, trong ánh mắt chợt loé lên từng luồng quang, làm người ta vừa thấy liền một thân đổ mồ hôi lạnh.
Tim nàng càng lúc càng đập lợi hại hơn.
Lúc này, Ngọc công công ho nhẹ một tiếng, tất cả mọi người lập tức yên lặng, chỉ nghe hắn nói: “Đêm qua Thái tử điện hạ đại hôn, trong cung các vị cũng bận rộn nửa đêm, vất vả cho tất cả mọi người.
”Mọi người vâng vâng dạ dạ không có nói tiếp.
“Nhưng có một số người, vụng trộm trốn ra ngoài không làm việc! Ngày thường nhà ta cũng không có quản thúc các ngươi, nhưng nếu có đại sự xảy ra, cũng không phải nhà ta nói một câu là có thể cho qua!”Vừa nghe đến đây, nàng cảm thấy tim đập thùng thùng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này, hắn đột nhiên vừa nói chuyện vừa chuyển đề tài: “Bất quá, Hoàng Thượng tâm tính nhân hậu, mọi người vẫn như cũ đều được ban thưởng.
Các người cần phải biết ơn, Hoàng Thượng ban thưởng đó là thiên đại phúc phận!”…………….
Nguyên lai, hắn là tới phát tiền thưởng.
Trong lòng nàng từng đợt nôn nao cũng trầm chậm hạ xuống, các mạch máu đông cứng cũng dần dần được dãn ra mà xung quanh mọi người lại náo nhiệt hẳn lên.
Tiếp theo đó từng người lần lượt đến trước mặt hắn lĩnh thưởng, mỗi người đều được hai sâu đồng tiền, thực mau đã đến lượt nàng, nàng cũng đi ra phía trước: “Tạ Hoàng Thượng ân điển.
”Lãnh tiền thưởng, nàng liền muốn xoay người trở về vừa quay lại liền nghe phía sau Ngọc công công còn nói thêm: “Còn có một việc, đêm qua Thái tử đại hôn, các người ở dịch đình có cung nữ không đi lại xung quanh, cũng không đi lại đại điệnn, có từng ở địa phương khác gặp qua Tam điện hạ a?”Rầm-----Ngọc công công vừa dứt lời, một trận vang thình lình xảy xa tiếng vang khiến mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Nàng không biết làm sao đứng đó, ngây người dưới chân là từng đồng tiền rơi vương vãi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...