Một Đời Khuynh Thành Lãnh Cung Bỏ Phi
“A----!”Thời điểm tất cả mọi người đang tìm kiếm khắp nơi, sau lãnh cung nơi yên tĩnh nhất, héo lánh ít dấu chân người qua lại bên hồ đột nhiên vang lên tiếng nước chảy tí tách.Hình như có một người nào đó bước chân vào trong hồ, theo tiếng nước róc rách, trên mặt hồ cũng tạo nên từng trận gợn sóng, dưới ánh trăng lóng lánh tạo nên lên lưu quang bắt mắt.
Trong đình bóng dáng chiếu trên mặt hồ, thân ảnh mơ hồ khuất sau từng cột đình không rõ bóng dáng ra sao.Màn đêm, một mảnh lụa mỏng bị xé rách theo gió đêm thổi bay, chậm rãi rời đi khỏi đình, phảng phất bay trong không trung.
Lụa mỏng xanh che khuất ánh trăng màu xám bạc, lại ngăn không được người nam nhân kia, cánh tay run nhè nhẹ bị cưỡng bách ấn lên đỉnh đầu, độ cung vô cùng quỷ dị, đầu ngón tay trắng muốt giống nhau đang liều mạng giãy giụa thậm chí để lại trên mặt đất để lại mặt đất đầy dấu vệt cào nhàn nhạt.Da thịt đỏ hồng từng chút lộ ra như một viên ngọc thạch sặc sỡ loá mắt nhưng lại không khơi dậy nổi được sự thương hại của người kia.
Trong đình ánh trăng chiếu rọi gương mặt thanh tú, tóc đen mềm mại trải dài trên mặt đất, trong bóng đêm nữ nhân mềm mại than nhẹ, nam nhân trầm giọng thở dốc, không khí thoảng thoảng mùi hương mị hoặc.
Trên mặt hồ dần lộ rõ hai thân hình đang dây dưa với nhauNhưng một đêm này, còn rất dài…Không biết qua bao lâu, thái giám khắp nơi tìm kiếm rốt cuộc cũng đi tới chỗ ẩn nấp bên hồ chỉ thấy một thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn tú, giữa hàng lông mày mang theo một thần sắc ẩn ẩn hung ác, quần áo hỗn độn dựa mình ngồi bên ghế đá, mùi rượu nồng bao quanh hắn, mặt hắn từng đợt đỏ hồng đôi mắt cũng biến thành màu đỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân rồn rập qua đây hắn chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua.Đối mặt vs ánh mắt hắn, tất cả thái giám đều sợ tới mức mồ hôi ứa lạnh, lập tức quỳ xuống: “Tam điện hạ!”Nam tử kia một câu cũng không nói, chỉ duỗi tay xoa xao hai bên huyệt vị lại thấy trên mặt đất mảnh vụn quần áo lả tả khắp nơi mọi thứ vừa mới xảy ra tất cả không phải là mộng.“Tam điện hạ, Hoàng thượng đang tìm ngài, thỉnh ngài mau trở về.”“….”Nam tử an tĩnh ngồi trong chốt lát, lúc này mới đứng dậy dời đi cũng không quay đầu lại nhìn cái đình kia một lần.
Dưới ánh trăng, một vài mảnh quần áo còn sót lại bị cơn gió thổi xuống hồ chậm dãi chìm xuống trong nước.Hết thảy, như không có chuyện gì phát sinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...