Một Đời Không Quên FULL

Mẹ tôi khựng lại, cảm thấy hiểu chuyện hơn mẹ im lặng. Tôi biết bà lúc nào cũng nghĩ cho tôi, cho gia đình, thế nên bà cũng hiểu thời gian qua Hải Đăng đã giúp chúng tôi thế nào, cũng đã cho tôi niềm tin ra sao.

– Anh ấy nói… bệnh của con có hi vọng chữa… nhờ một vị lương y nổi tiếng.

Mẹ tôi lập tức chấn động, lồng ngực phập phồng mẹ ngẩng lên nhìn tôi chờ đợi những lời tôi nói tiếp.

– Con mới nghe cũng không dám tin… nhưng anh Đăng không phải tầm thường, con tin vị lương y này có tài hơn người, cũng không dễ mà được ông ta giúp đỡ. Tây y đã bó tay rồi, chúng ta cứ thử đặt cược thêm một lần vào Đông y phải không mẹ?

Mẹ sụt sịt lau nước mắt, gật gật đầu chấp nhận những lời tôi thuyết phục. Tôi mỉm cười nói tiếp:

– Vị lương y này có yêu cầu bệnh nhân phải uống thuốc và nằm nghỉ ngơi ít nhất sáu tháng, chính anh Đăng đề nghị con nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nhưng nếu con nghỉ thì… công việc sẽ thế nào chứ? Anh ấy cho phép con làm công việc khác ở nhà họ Lâm… tất nhiên… không phải như ngày xưa…

Tôi đỏ mặt nói tiếp, mẹ tôi không để ý nhiều, chỉ nghe qua đã mừng rỡ trước những gì tôi vừa nói.


– Nếu con đã nói vậy… thì mẹ nghe con, nhưng bố con thì… chúng ta phải làm sao đây?

– Anh Đăng nói biệt phủ nhà họ Lâm còn nhiều phòng trống, gia đình cô út của anh ấy cũng đã chuyển đi… mẹ giờ là quản gia thì… bố cũng đến đó cùng mẹ con mình là hợp lý nhất mẹ ạ.

Mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, mẹ tôi nghe thông mọi chuyện tinh thần phấn khởi lên hẳn. Mẹ bắt đầu dọn dẹp căn phòng trọ ẩm thấp tồi tàn để chuẩn bị rời đi, vừa làm mẹ vừa chẹp miệng:

– Mẹ chỉ tiếc cửa nẻo với điều hòa ở đây mình vừa mới làm tốn kém thế mà lại phải đi luôn.

Tôi cười đáp:

– Coi như để lại cho người sau đến đây đỡ khổ mẹ ạ. Mẹ con mình có thể đến một chỗ tốt hơn là may mắn rồi.

– Ừ, mẹ cũng biết thế, chỉ tiêng tiếc. Ở đây mấy năm, khổ thì khổ nhưng đi cũng hơi lưu luyến.

Mẹ tôi là thế, nặng lòng nặng nợ chịu thiệt về mình. Vì chồng vì con mà mẹ một đời khổ sở, nhất định lúc này có chết tôi cũng không bao giờ để mẹ phải chịu tổn thương thêm nữa. Nếu không vì những gì anh thuyết phục cho tôi tin vào điều tốt nhất lúc này thì có bị anh kề dao vào cổ tôi cũng sẽ không nghe.

Sau một chuyến taxi, cả nhà tôi đã đến trước cánh cổng bằng đồng của căn biệt phủ rộng lớn. Bao cảm xúc ùa về, chỉ toàn là nỗi đau thương nơi xa hoa sang trọng bậc nhất này, có trong mơ tôi cũng không nghĩ đến một ngày chúng tôi lại đồng thuận trở lại đây. Cảnh vật dường như chẳng có gì thay đổi. Hai cây lựu ở hai bên cánh cổng nép mình cạnh hai con kỳ lân đá vẫn nở hoa đỏ chói, vừa rực rỡ lại vừa tạo cảm giác sung túc viên mãn cho biệt phủ phía sau.

Chờ đợi một hồi, tôi có chút bất ngờ khi người ra mở cổng cho chúng tôi là Hải Đăng. Anh đã về rồi, trên người anh mặc một bộ đồ nỉ mỏng nhẹ màu trắng sữa, chân đi sục da đen gây một cảm giác thư thái cho người đối diện. Lướt ánh mắt qua ba người nhà chúng tôi, anh mỉm cười mở rộng cửa chào đón:

– Cô Quỳnh, cháu rất vui vì cô nhận lời mời của cháu. Cháu đã sắp xếp căn phòng ở phía tây, cả nhà mình qua xem bây giờ nhé?


Thái độ hòa nhã của Hải Đăng khiến mẹ tôi cứ ngơ ra, quay lại nhìn tôi phía sau rồi lại nắm khuỷu tay bố tôi cùng bước theo anh. Đến tôi còn ngạc nhiên nói gì mẹ tôi đây? Đại công tử hống hách thích quát tháo biến đi đằng nào rồi không biết? Có phải… sau những gì hiểu chuyện, chút áy náy về tôi biến anh thành như vậy không? Tôi không biết nữa, chỉ biết cảm giác trong lòng tôi lúc này… bình yên không gợn sóng. Tôi đã nghĩ mối quan hệ giữa tôi và anh dù là gì đi nữa thì cũng đã kết thúc, hai con đường vốn dĩ song song sẽ vĩnh viễn chẳng còn giao cắt, chẳng còn nặng nợ, chẳng còn hận thù, sòng phẳng như vốn thế. Tôi cũng không muốn anh vì trách nhiệm, vì áy náy mà buộc phải dính lấy tôi, nhưng anh vẫn cư xử hết sức sòng phẳng. Anh thuê chúng tôi làm những công việc bình thường như bất cứ ông chủ nào có thể thuê khiến tôi chẳng thể nào suy nghĩ ngoài chấp nhận.

Đi hết con đường rải sỏi trắng, hai bên là cây hoa được chăm sóc tỉ mẩn, anh mở cánh cửa gỗ nâu bóng của một căn phòng lớn rồi quay lại nhìn ba người nhà tôi cất lời:

– Từ nay cô chú và em ở căn phòng này nhé, trước giờ phòng này vẫn đóng cửa chưa có ai ở.

Mẹ tôi đưa mắt nhìn gian phòng áp gỗ thơm mùi trầm tinh tế, mát mẻ mùa hè, ấm cúng mùa đông, bên trong còn chia thành mấy gian nhỏ hơn. Hai mắt sáng lên mẹ ngường ngượng nhận xét trước ánh mắt dìu dịu của anh đáp:

– Anh chu đáo quá!

Trước đây ba mẹ con tôi ở một căn phòng nhỏ gần phòng anh, nằm ở phía đông của biệt phủ này, còn căn phòng này… cách xa phòng anh như ở hai đầu biệt phủ. Có phải ý anh… chúng tôi ở đây hoàn toàn tách biệt, tôi có thể yên tâm tĩnh dưỡng mà chẳng làm phiền đến anh cũng như chiều ngược lại?

– Cô Khanh, cô thấy thế nào?

Anh nhàn nhạt hỏi, ánh mắt chiếu về tôi dường như có chút hiếu kỳ nhưng vẫn một vẻ thâm trầm khó đoán.


– À… tôi thấy rất ổn, ở đây hoàn toàn… yên tĩnh.

– Cô yên tâm, biệt phủ giờ hết sức yên tĩnh. Tôi chỉ để lại những người làm ít nói nhất để tránh làm phiền đến… cô.

– Anh quan tâm đến tôi quá rồi.

Tôi lúng túng, cảm giác hai gò má nóng ran khi anh thẳng thắn nói ý định của mình. Đúng là anh muốn tôi thực sự tĩnh dưỡng ở đây, việc trợ lý sức khỏe gì gì mà anh nói chỉ đơn giản là nói cho có.

– Sau bữa tối vị lương y sẽ có mặt để khám cho cô. Từ tối nay… cô nên hạn chế rời giường.

– Nhưng… chẳng phải anh nói… tôi cần làm… trợ lý cho anh?

– Tốt hơn nên nghe lời vị lương y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận