Một Đời Không Quên FULL

Có tiếng cười nhàn nhạt, Hải Đăng đáp lại:

– Cô rất biết chọn thời điểm. Nếu ba tháng trước, cô hỗ trợ tôi vất vả trèo lên được cái ghế này, tôi đã sẵn sàng giúp cô mà cô không cần cầu xin bán thân rồi đấy!

– Nếu lúc ấy anh tử tế với tôi thì tôi đã sẵn sàng trợ giúp anh.

Tôi gay gắt cãi lại. Đầu bên kia im lặng vài giây, cuối cùng anh thở hắt ra nói:

– Thôi được rồi, nếu cô cần tôi giúp, nể tình ngày xưa… tôi đồng ý để cô vào Phong Sơn.

Tôi ngỡ ngàng. Hải Đăng đột nhiên tốt làm tôi hơi nghi ngờ, nhưng… chỉ cần anh đồng ý việc tôi nhờ là được rồi, thắc mắc làm gì nữa.

– Anh… không cần tôi… chiều anh à?

Tôi còn nghi hoặc mà hỏi lại, đầu bên kia lại thêm một điệu cười nhạt:

– Bao giờ cô mơn mởn như ngày xưa thì nói chuyện đó với tôi.


Vậy đúng là… anh đã thực sự chán tôi. Chẳng biết cảm xúc trong tôi lúc này là thế nào, nhưng ít nhất, tôi có thể vào Phong Sơn dưới sự hậu thuẫn của anh là quá đủ rồi.

– Cảm ơn anh. Bao giờ tôi có thể đến Phong Sơn, với cả… tôi sẽ làm nhiệm vụ gì ở đó.

– Cô có thể làm được gì?

– Tôi… có bằng đại học ngành Marketing và tiếng Anh đủ dùng.

– Tôi không hỏi mấy thứ đó.

– Vậy… anh muốn tôi làm gì hả?

– Trả lời câu hỏi của tôi đi!

– Được rồi, tôi có thể quảng bá sản phẩm Phong Sơn bán cho cả thế giới.

Tiếng cười khẽ vang lên, Hải Đăng “ừm” một tiếng. Các phân xưởng của Phong Sơn sản xuất hàng, hàng sản xuất ra thì cần phải bán. Anh im lặng vài giây rồi kết luận:

– Cô thu xếp sang Phong Sơn làm trợ lý cho tôi. Tôi thấy cô hợp với vị trí này đấy!

Lòng và lòng vòng, cuối cùng thì con người này có đi đâu cũng muốn kéo tôi theo sau. Nhưng lúc này… dường như tôi an toàn hơn khi anh đã chán tôi. Tôi ậm ờ đồng ý, ngắt máy rồi trái tim vẫn còn đập thình thình. Ba tháng… mà như mới hôm qua anh còn ngồi ngay trước mặt tôi. Nhưng Phong Sơn không phải là Thuận Hưng, ở Thuận Hưng, tuy công ty nhỏ nhưng anh là vua một cõi, còn ở Phong Sơn… dù là tổng giám đốc đứng trên vạn người nhưng anh chỉ là quản lý cấp cao nhất, còn nhiều người ngay sát bên anh có địa vị cao hơn nắm giữ quyền lực thực sự, phụ thuộc vào số phần trăm cổ phần của họ.

Tôi làm đơn xin nghỉ việc ở công ty nước giải khát, chị trưởng phòng có chút luyến tiếc nhưng tôi đã quyết tâm ra đi thì chị cũng không ngăn được. Đêm hôm đó bố tôi tỉnh lại được các bác sĩ cho ra về luôn, coi như trời phật còn thương tình mà tha cho bố tôi một mạng. Tôi không dám động đến chuyện cũ, sợ bố lại run rẩy kinh hãi, dù sao… điều tôi thực sự cần chính là có thể tra ra được những gì ẩn phía sau.

Ba ngày sau, tôi bước chân trở lại Phong Sơn với tâm trạng hoàn toàn khác biệt lần đầu. Phòng làm việc của tân tổng giám đốc Phong Sơn ở tầng 18 của tòa nhà trụ sở, phải gọi Hải Đăng tôi mới có thể được bảo vệ quẹt thẻ cho lên phòng anh. Từ thang máy đi ra, tôi có chút choáng ngợp trước không gian rộng lớn hiện đại của nơi này. Gõ cửa căn phòng trung tâm tầng 18, âm giọng trầm trầm của Hải Đăng vang lên:

– Mời vào!

Thái độ của anh hoàn toàn xa lạ làm tôi bất giác rùng mình khi mở cửa vào phòng. Chỉ ngẩng lên nhìn tôi trong một giây, anh lập tức cúi xuống, tập trung trở lại màn hình laptop. Đã ba tháng không gặp, anh chẳng có gì thay đổi, dường như còn phong độ ngời ngời hơn trên cương vị tổng giám đốc Phong Sơn, còn tôi… như mẹ tôi nói… gầy rộc cả đi. Ba tháng qua, công việc ở công ty nước giải khát kia bận rộn vô cùng, tôi phải chạy như cờ lông công khắp nơi, lại còn giữa mùa hè nên vừa gầy vừa đen nhẻm.


– Cô mới từ châu Phi về à?

Tôi bực bội đáp lời:

– Tại ai mà tôi mới phải vào công ty kia làm chứ? Lẽ ra… tôi vẫn ở công ty may Ý An, điều hòa mát lịm tim.

– Tôi ép cô rời Thuận Hưng đấy à?

– Ai bảo anh cứ… sàm sỡ tôi!

– Cô đúng là… không có chút đầu óc nào!

Hải Đăng gõ gõ tay vào đầu hàm ý dè bỉu. Tôi mặc kệ cái tính thích chê bôi ở anh, nhìn một lượt quanh phòng chẳng thấy bộ bàn ghế nào, thắc mắc liền hỏi:

– Tôi ngồi đâu thế sếp tổng?

– Ngồi đây đi!

Anh vỗ tay vào chỗ trống bên ghế da dài anh đang ngồi làm tôi há hốc mồm. Bàn làm việc của anh ở Phong Sơn quả thực rất dài, nhưng mà… ngồi bên cạnh anh thì…


– Có vấn đề gì không?

– Có hợp lý không… thế này… gần sếp quá!

– Phòng này có muỗi, thịt cô… ngọt hơn thịt tôi.

Thì ra anh vẫn nhớ ngày xưa, mỗi khi tôi và anh ở bên nhau, người bị muỗi đốt luôn là tôi.

– Tầng cao thế này mà có muỗi ý ạ?

– Ừm. Đâu chẳng có.

Tôi khẽ lắc đầu đành bước đến dàn máy tính bên cạnh Hải Đăng ngồi xuống. Tổng công ty này trang bị máy tính bàn cho tôi thì phải. Ổn định chỗ ngồi một hồi tôi mới quay sang anh hỏi:

– Sếp tổng… anh đã tìm ra kẻ đứng sau chuyện của bố tôi chưa?

– Nếu tôi tìm được thì hắn đã phải vào tù bóc lịch rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận