Một Đời Dài Lâu FULL


6
Nhân tộc này nhìn có vẻ rất yếu đuối, thế nhưng lại vô cùng ngoan cường.

Trông dáng vẻ của hắn ta như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, ấy vậy mà vẫn luôn giữ lại một hơi, đấu tranh để được sống sót.

Giống như một gốc cây non hăm hở hướng lên trên tranh đoạt nắng trời, nó nắm bắt mọi cơ hội để có thể tồn tại và không ngừng lớn lên theo từng ngày.

Lúc ta nhét thảo dược cho hắn, dù cho ý thức của hắn còn đang mơ hồ, bị đắng đến nỗi mặt mày dữ tợn thì vẫn ép mình phải nuốt hết đống thuốc ấy xuống trong vô thức.

Chính vì khát vọng sống sót mãnh liệt này mà ở trong mắt ta, linh hồn của hắn sáng ngời rực rỡ, quả thực làm nấm nhỏ vui mừng.

Không hổ là sủng vật do ta chọn!
Cứ như vậy, một nấm nỗ lực cứu, một người cố gắng sống, không bao lâu sau hắn đã tỉnh lại.

Hắn nói mình tên là Tống Tri Thời, còn nói một đống lời cảm ơn nữa.


Truyện Sủng
Ta không giỏi đặt tên, sủng vật có tên sẵn rồi thì quá là tuyệt vời luôn.

Ta giống như một người mới nuôi mèo lần đầu tiên, cái gì cũng thấy mới mẻ, cứ gọi đi gọi lại tên hắn rất nhiều lần: "Tống Tri Thời, uống thuốc thôi!"
"Tống Tri Thời, thuốc có đắng không? Con người như các ngươi, ừm, ý ta là, có muốn ăn thêm chút ngọt không?"
"Tống Tri Thời, ngươi muốn ăn cái gì?"
Tính tình của hắn rất tốt, chỉ cần ta gọi tên hắn thì hắn nhất định sẽ trả lời, dù có bị ta ầm ĩ thì cũng chỉ hơi nhíu mày mà thôi.

Tống Tri Thời bị thương không nhẹ, ta chữa khỏi nội thương của hắn, nhưng xương cốt đã gãy chỉ còn cách từ từ tĩnh dưỡng một thời gian mới lành lại được.

Nửa tháng đầu cho dù hắn đã tỉnh táo thì cũng chỉ có thể nằm trên giường mà không động đậy được chút nào.

Đây là lần đầu tiên ta nuôi sủng vật, hơn nữa sủng vật còn đang bị thương nên có phần luống cuống tay chân.


Khi hắn có một số nhu cầu mà chỉ nhân tộc mới có, đôi lúc phải tự mình nói cho ta biết thì ta mới có thể nhớ ra.

Lúc đó khuôn mặt và vành tai của hắn luôn đỏ bừng cả lên, ngượng ngùng quay đầu ra chỗ khác.

Lúc ta lau người cho hắn, thậm chí cả người hắn đều đỏ thấu.

Thỉnh thoảng ta dừng ở nơi nào đó quá lâu, hắn còn sẽ không tự nhiên mà run rẩy một chút, giọng nói hơi run nghe như sắp khóc: "Cô nương, được rồi chứ?"
Thật là đáng yêu.

Đợi đến khi vết thương đỡ hơn chút, hắn lại không chịu để ta đụng vào người nữa, kiên trì muốn tự mình làm.

Ta có tí xíu tiếc nuối, nhưng cũng rất vui mừng.

Sủng vật mà ta nuôi có thể tự chăm sóc bản thân mình đó!
Hắn sẽ dậy thật sớm để xử lý lông tóc của mình, khiến cả người sạch sẽ thơm tho, sau đó sẽ dựa vào đầu giường chờ ta quay về đút cơm cho hắn ăn.

Rất ngoan ngoãn và cũng vô cùng có thể chịu được cô đơn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui