Một Đời Dài Lâu FULL


15
Sau khi sang xuân, nhân ngày A Như không ở nhà, Tống Tri Thời từng rời núi một lần.
Sắc mặt hắn nặng nề, gửi một bức thư ra ngoài.
Hôm đó ở bên ngoài nhà tù, quyền hoạn Uông công công dùng cái giọng the thé khuyên nhủ hắn: "Tiểu Tống đại nhân, ngài là một nhân tài.

Vốn dĩ nhà ta* không cần tới đây một chuyến, chỉ là ngóng trông ngài có thể hiểu được, người không phải là thánh hiền, ai mà chưa từng có sai lầm cơ? Nhà ta đúng là hơi tham chút, phạm một ít sai lầm, nhưng tấm lòng đối với bệ hạ là chân thành, như vậy là đủ rồi."
[*Nhà ta: nguyên văn 咱家, cha gia, tiếng tự xưng trong tiểu thuyết hoặc hí kịch.]
"Ngài cứ ngẫm lại xem, một hoạn quan như nhà ta, không có con cái thì cần nhiều tiền bạc như vậy làm gì cơ chứ? Quan lại tam phẩm trở lên trong kinh thành này ai mà chưa từng nhận ân huệ của nhà ta, chỉ có mình ngài không biết tốt xấu!"
"Đừng có nghĩ là chỉ bằng một Tống Tri Thời như ngươi thì đã có thể lắng trong điện ngọc.

Trong quan trường này, người khư khư cố chấp là sẽ không thể đi xa, cũng chẳng thể sống lâu được."
"Lời dừng ở đây.

Tiểu Tống đại nhân, văn thần như ngươi nhà ta thấy quá nhiều.

Nhưng nhà ta là người quý tài, mà ngươi cũng còn trẻ tuổi, cứ nghĩ lại đi."
Lúc đó Tống Tri Thời nghiêng đầu không nói.
Bây giờ hắn lại suy nghĩ cẩn thận.

A Như hỏi hắn quân tử là gì.
Quân tử chẳng là gì cả.
Tống gia cũng chìm nổi trong quan trường nhiều năm như vậy, môn sinh của phụ thân hắn Tống tế tửu* vẫn còn rất nhiều người đang tại nhiệm.

Bọn họ không dám cứu Tống gia dưới quyền thế khắp nơi, nhưng giúp hắn gửi một bức thư cho Lưu thủ phụ của Nội các thì có lẽ vẫn làm được.
[*Tế tửu: Chức Tế tửu ở Trung Quốc xuất hiện từ thời nhà Hán.

Theo sách Từ nguyên của Trung Quốc, Tế tửu vốn là danh hiệu để chỉ người lớn tuổi nhất, có địa vị cao nhất trong buổi tiệc được chọn làm người dâng rượu tế đất trước khi uống.]
Tống Tri Thời biết, hai người Lưu Uông từng là đồng minh nhưng bây giờ đã xuất hiện vấn đề.

Hoàng đế nắm giữ tội trạng của Uông công công, có thể tạm thời khống chế ông ta, dùng ông ta để ngăn chặn Lưu thủ phụ.
Uông công công cần gấp văn thần mới làm tai mắt ở triều đình cho mình, Lưu thủ phụ cũng cần phá cục gấp để vãn hồi thánh tâm.
Tống Tri Thời có thanh danh tốt, bệ hạ cũng có vài phần ý thẹn với Tống gia, người muốn g i ế t hắn không phải do bệ hạ phái đến, Uông công công có ý mời chào, hắn đã từng xem qua tội trạng của Uông công công....
Tống Tri Thời tính toán từng bước một.

Bỏ qua đạo nghĩa chính tà, chỉ nhìn được mất cá nhân thì thế cục trong triều đình dần hiện rõ ràng trong lòng hắn.
Con đường phía trước đầy gian nguy, nhưng đó cũng chính là lối thoát, đi thật tốt thì chưa chắc không phải là con đường làm quan thẳng tới trời xanh.
Tống Tri Thời lộ ra nụ cười u ám.

Tống Tri Thời chỉ là một tục nhân lo sợ không đâu, hắn chung quy vẫn không cam lòng quên đi chuyện cũ, cũng chẳng cam chịu ôm một trái tim vô vọng chờ lời hồi đáp của A Như.
Hắn muốn có quyền bính, muốn đứng ở nơi chí cao cõi trần tục, để vuốt phẳng hận thù trong lòng mình, để theo đuổi tình yêu hắn giấu kín.
Hắn không thể làm Đào Tiềm* mờ nhạt, chỉ còn cách rơi vào vũng nước bùn của thế tục trần gian.
[*Đào Tiềm: là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống.

Chú giải chi tiết của nhân vật này ở phần bình luận vì nó quá dài.]
Đương nhiên một Tống Tri Thời âm u như thế sẽ không thể xuất hiện trước mặt A Như.

Tống Tri Thời mà ban đầu nàng cứu tốt như vậy, nàng ngày đêm mong ngóng hắn khỏe lên, vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn là Tống Tri Thời mà nàng ưu ái đó.
Tống Tri thời vẫn luôn ngụy trang như thế.
Hắn vẫn ôn hòa ấm áp như ngày nào, ở trước mặt A Như hắn vẫn là công tử thanh tuấn tốt đẹp, không hề khiến nàng có nửa phần khó chịu.
Nhưng mà khi rời khỏi A Như rồi bước về nhân gian, Tống Tri Thời bận tối mắt tối mũi, vì để trở lại trung tâm quyền lực hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Hắn học được mắt nhắm mắt mở, học cách làm mọi thứ mà không cần nói một lời.
Hắn học được cách phản bội đạo nghĩa thành hiền mà hắn đã tu tập từ nhỏ, hiểu được rằng trên đời này có rất nhiều chuyện chẳng hề liên quan đến việc ngươi có nguyện ý làm hay không, tốt hơn hết là không nhìn, không nghĩ, không nhớ.
Tống Tri Thời chán ghét thế đạo như thế này, lại càng chán ghét chính bản thân mình hơn.
Niềm an ủi duy nhất chính là A Như, có lẽ nàng đã thi pháp gì đó ở trên người hắn, rõ ràng ngọn núi của nàng cách nơi hắn bị biếm xa tới ngàn dặm, nhưng chỉ cần hắn muốn thì tùy tiện bước vào ngọn núi nào thì núi đó chính là ngọn núi của A Như.

Tống Tri Thời nghĩ, lúc trước hắn thoát chết nhiều lần như thế cũng đều nhờ phúc của A Như cả.
Nhưng mà cô nương ngốc này sao có thể cho rằng nhiều chuyện kỳ dị xảy ra trên người nàng như vậy mà vẫn khiến người khác tin tưởng nàng thật sự chỉ là một bé gái mồ côi bình thường trong núi sâu?
Có thể tùy thời về đến nhà của A Như, sự đặc biệt này khiến Tống Tri Thời tìm được chút cảm giác an toàn đã lâu không thấy.
Mãi cho đến khi hắn trông thấy một đứa bé thân mật đùa giỡn với A Như, lớp phòng thủ của Tống Tri Thời lập tức bị phá vỡ.
Không phải vì hắn nhỏ mọn, coi một đứa bé như thế trở thành uy hiếp.
Mà do Tống Tri Thời đã hiểu rõ, ở trong mắt A Như, hắn và thằng nhóc đó không có gì khác nhau.
Nàng nhìn hắn như đang nhìn một món đồ chơi yêu thích.

Hắn có thể làm bạn và khiến nàng vui sướng thì những người khác cũng làm được.

Chỉ là trước nay chưa từng xuất hiện người như thế nên hắn vẫn tự lừa mình dối người, thỏa mãn với sự đặc biệt trước đó mà nàng cho.
Tống Tri Thời bùng nổ.
Lần đầu tiên hắn lộ ra dáng vẻ lạnh lùng của mình, ép buộc nàng không được mang người khác vào tòa nhà này nữa.

Sau khi nàng đã gật đầu còn chẳng thể yên lòng, hắn liên hệ với quan viên vốn tiếp quản khu vực núi non này, để hắn ta hạ lệnh phong sơn, tất cả mọi người đều không được bước chân vào núi.
Lại quay về nhân gian, Tống Tri Thời thăm hỏi không ít đạo quán miếu thờ.

Đương nhiên hắn sẽ không mạo hiểm lộ ra sự tồn tại của A Như, chỉ mờ mịt nghiên cứu thảo luận về các truyền thuyết yêu quái với bọn họ.
Lâu dần thế mà hắn thật sự đã phát hiện ra không ít kỳ nhân dị sĩ.
Một đạo sĩ kinh ngạc nắm lấy cổ tay của hắn, lau một cái, dùng nước lá liễu phất qua đôi mắt của Tống Tri Thời.
Tống Tri Thời nhìn thấy một thứ giống như sợi tơ màu trắng được thắt trên cổ tay của mình, đạo sĩ trầm ngâm: "Kỳ quái thay! Đây là yêu vật gì mà không giống động vật cũng chẳng giống cỏ cây!"

Trong lòng Tống Tri Thời hơi rung động, có chút vui sướng kỳ lạ nảy ra, đây là thứ mà A Như dùng để đánh dấu hắn sao?
Phải chăng là bởi vì cái này nên hắn mới có thể tùy thời trở về trạch viện?
Đạo sĩ này không dễ lừa gạt, kiên trì muốn đi tìm yêu vật kia để trừ bỏ.
Tống Tri Thời không còn cách nào khác.

Hắn g.iế.t ông ta.
Trước khi lâm chung đạo sĩ kia lên án kịch liệt hắn chấp mê bất ngộ, sao có thể bảo vệ yêu tà tàn hại mạng người!
Tống Tri Thời thầm nghĩ, thứ đã g i ế t hại nhiều người nhất mà ta thấy chính là con người, sao không thấy các người đi diệt trừ.
Hắn phất tay áo bỏ đi, vui vẻ hân hoan đến tìm A Như.
Hắn giấu nước lá liễu lấy từ chỗ đạo sĩ trong tay áo, lặng lẽ bôi lên mi mắt.
Hắn nhìn thấy một cây nấm nhỏ diễm lệ đáng yêu.
Tung tăng nhảy nhót.
Tống Tri Thời nhớ ra hình ảnh từng chứng kiến trong lúc hôn mê, khi đó hắn tưởng rằng mình đang bị thương nên sinh ra ảo giác, bây giờ xem ra có lẽ đúng là thật.
Cây nấm nhỏ buông tay hắn ra khiến hắn rơi xuống vách đá.
Tống Tri Thời không biết xấu hổ mà nghĩ, vậy không phải nàng nên bồi thường hắn sao?
________
[Tiểu kịch trường]
Tống Tri Thời phiên bản hắc hóa - tinh thông tâm kế: Tống Tri Thời đã từng chỉ dịu dàng dính người đã c h ế t! Người sốt sót chính là Nữu Cỗ Lộc - Tống - lòng tham không đáy - Tri Thời vĩnh viễn không thấy đủ!
(Nắm lấy tay nấm nhỏ, vui vẻ ồn ào) Nàng xem, lúc đó nàng đạp ta, nàng có lỗi với ta! Nàng phải đối xử tốt với ta chút! Ở bên ta cả đời!
Nấm nhỏ (lạnh nhạt): A.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui