Một Đời An Ca


Đến năm thứ tư đại học, nhà tân hôn đã có thể vào ở, Triệu An Ca dọn hết đồ đạc của mình đến.
Có búp bê mà cô thích năm ba tuổi, có bộ váy mà cô thích lúc năm tuổi, những bức tranh mà cô thích vẽ vào năm mười tuổi, còn có những món đồ chơi mà mẹ mua cho cô khi bà còn sống.
Cả thảy là ba thùng và hai giỏ xách lớn.
Triệu Bân và Quách Tuyên Tuyên đến hỗ trợ chuyển đồ, nam sinh phụ trách khiêng vật nặng, nữ sinh phụ trách dọn dẹp.
Tần Mặc Bắc phụ trách trang trí nhà mới, thẩm mỹ anh tốt, so với Triệu An Ca thì tốt hơn rất nhiều.
Phong cách Châu Âu đơn đơn giản, ngăn nắp mát mẻ, nhưng lại cực kỳ có tình thú, ngoài bàn công còn có một bàn đu dây, đối diện trồng cây xanh mát.

Điều duy nhất không hài hòa chính là, trên tường phòng ngủ có vẻ hình ảnh một chú heo.
Chú heo nhỏ màu hồng phấn, phía dưới có một hàng chữ nhỏ, nhà của thần heo.
Lúc Triệu An Ca nhìn thấy lần đầu tiên,  thiếu chút là cười như chó.
Nghĩ đi nghĩ lại, mình là thần heo thì không thể cười thành chó được, hẳn là cười thành heo mới đúng.
Lúc hai nam sinh nghỉ ngơi ở phòng khách, Quách Tuyên Tuyên đi tham quan phòng ngủ, vừa vào cửa liền bị chiếc giường siêu lớn trước mặt gây sốc toàn tập.
Triệu an Ca nhảy lên giường nói.

“Giường lớn ngủ mới sướng.” Nói xong còn nhảy tưng tưng trên giường.
Quách Tuyên Tuyên đứng ở đầu giường nhìn nhìn, nhỏ giọng nói, “Phải nói là giường lớn lăn mới sướng.”
Triệu An Ca vừa nhảy vừa nói, “Cậu nghe nè.”
Cọt kẹt cọt kẹt.
Quách Tuyên Tuyên cười đau cả bụng, nhìn kỹ phần chân giường và nệm nói, “Giường cao cấp sao lại kêu cọt kẹt vậy, có phải ráp không kỹ không?”
Triệu An Ca vừa nhảy vừa cười.

“Tìm được rồi, bên chân giường này có một khúc gỗ bị chệch ra cả đoạn này, Bồ Câu Lớn, cậu xuống dưới đi, chúng ta kê lại, thế thì nó sẽ không kêu nữa.” Quách Tuyên Tuyên xoa xoa tay, nói.
Triệu An Ca nhảy xuống khỏi giường, bảo, “Ngàn vạn lần đừng, chúng ta cứ để như thế đi, nghe như cố ý vậy.”
Nói đoạn, lại nhảy cẫng lên mấy cái, rồi quỳ lên giường kề sát tai Quách Tuyên Tuyên, nói, “Sao nào, nghe hăng lắm đúng không?” Nói rồi còn cười khà khà hai tiếng.
Quách Tuyên Tuyên tặc lưỡi, “Các cậu biết chơi quá.”
Triệu An Ca bò xuống giường, khoác vai Quách Tuyên Tuyên, nói, “Cậu và Triệu Bân khi nào đi đăng ký?”
Quách Tuyên Tuyên nhìn thoáng qua phòng khách trong chốc lát rồi mới trả lời, “Sau khi tốt nghiệp đại học, chờ công việc đâu ra đấy đã.”
Triệu An Ca nói, “Khi đó có thể bọn này sinh con luôn rồi.” Nói xong còn nhìn ra ngoài phòng khách.
Tần Mặc Bắc ngồi trên sô pha đang nói chuyện với Triệu Bân, khóe môi khẽ cong, không biết là đang nói gì nữa.
Giữa trưa ăn cơm ở phòng ăn mới, Tần Mặc Bắc vào bếp.
Sau khi cả hai bên nhau, tay nghề của anh đã tiến bộ vượt bậc, trước kia chỉ làm mấy món ăn đơn giản và canh, bây giờ thì đồ ăn phức tạp hơn vào tay anh cũng rất ngon, nhất là những món mà Triệu An Ca thích.
Mục tiêu của anh là nuôi cô cho bụ bẫm, thành một con bồ câu béo ụ.
Triệu An Ca cũng rất biết ganh đua, mọi lần đều chén sạch đồ mà anh nấu.
Trái lại, mấy năm đổ lại đây, tay nghề của Triệu An Ca tụt dốc thấy rõ, nhưng những món mà Tần Mặc Bắc thích ăn thì cô vẫn nấu rất ngon, không hề đổi.
Cơm nước xong, Triệu Bân và Quách Tuyên Tuyên về.
Tần Mặc Bắc dọn chén đũa, Triệu An Ca giúp anh lau bàn.
Lau xong, cô lại đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh rửa chén.

Anh nói nước rửa chén sẽ làm hư tay, nên không cho cô đụng vào.
Triệu An Ca lại rất thích ngắm anh rửa chén, ngắm biểu cảm chuyên chú của anh.
Tần Mặc Bắc quay lại nhìn Triệu An Ca, cười hỏi: “Dáng vẻ chồng em lúc làm việc đẹp trai lắm đúng chứ?”

Triệu An Ca gật đầu từ tận đáy lòng, “Không riêng lúc làm việc mới đẹp đâu, lúc nào cũng đẹp cả.”
Tần Mặc Bắc xong môi cười, muốn nói rồi lại thôi.
Triệu An Ca nhìn thoáng qua là ra, cô đi đến ôm eo anh, dán mặt lên hường anh, nói, “Có phải ban nãy anh định nói, không những lúc làm việc, lúc làm em cũng rất đẹp.”
Tần Mặc Bắc hơi nghiêng mặt sang, nói, “Sai rồi, là cực đẹp.”
Triệu An Ca cắn lên lưng anh.
Tần Mặc Bắc ai ui một tiếng, “Lại cắn, trên người không còn một miếng thịt lành lặn nào rồi.” Khựng lại trong giây lát, “Vừa nãy Triệu Bân thấy vết bầm trên cánh tay anh, hỏi anh thì anh nói bị heo gặm đấy.”
Triệu An Ca cười khe khẽ, sờ soạng ngực anh mấy bận, mới nói, “Anh muốn ăn trái cây gì, em rửa này.”
Tần Mặc Bắc vừa rửa chén vừa đáp, “Nho đi.”
Triệu An Ca lấy một nhánh nho trong tủ lạnh ra, cho vào nước rửa, lại múc hai muỗng bột mì vào ngâm cùng.
Tần Mặc Bắc rửa chén xong, vừa rửa tay vừa hỏi, “Sắp thực tập rồi, em dự định gì chưa?”
Triệu An Ca ngồi trên sô pha, đá “Đến công ty Khoa học Kỹ thuật Sinh vật, nghiên cứu vắc xin phòng bệnh cho heo.”
Tần Mặc Bắc giơ ngón cái với cô, “Không hổ là bà thần heo, lúc nào cũng rầu thúi ruột cho sức khỏe loài heo.”
Triệu An Ca vừa cười vừa làm thế quyền, đáp, “Thầy Tần quá khen rồi.”
Tương lai của Tần Mặc Bắc đã đâu ra đấy, hiệu trưởng tìm anh bàn bạc, hy vọng anh ở lại trường dạy học, và nhận dự án công trình của học viện luôn.
Anh thích dạy học nên đồng ý trước, có điều cũng phải đợi ba năm sau mới về nhậm chức, nên bây giờ anh đang chuẩn bị thi lên Cao Học ở trường Đại học tốt nhất thành phố Viêm.

Anh không muốn quá xa nhà, nhà anh còn ông bà ngoại lớn tuổi, một mình mẹ chưa chắc đã chăm lo được cho họ, anh không thể đi quá xa.
Quan trọng nhất là vì Triệu An Ca, vợ anh.
Triệu An Ca thích thành phố Viêm, thích cái nhóm heo nhỏ heo lớn ở đây.

Còn anh, anh thích dạy học. 
Triệu An Ca vừa lột vỏ nho vừa nói, “Sau này con chúng ta sẽ phải dựa vào thầy Tần rồi, nào là vẽ tranh, đánh đàn dương cầm, còn cả lớp phụ đạo ngoài chưa bàn đến, bớt được một khoản lớn à.”
Nói xong, lột nho đút cho Tần Mặc Bắc, “Há miệng nào.”
Tần Mặc Bắc ăn rồi phun hạt nho ra lòng bàn tay, mới nói, “Qua hai năm nữa đi, chờ công việc của em ổn định rồi sẽ suy xét đến chuyện con cái.”
Triệu An Ca tỏ ra tán đồng. 
Ăn nho xong thì dọn sạch bàn, thấy thời gian vừa tầm nên cũng Tần Mặc Bắc đến nhà bà ngoại, nói là chiều nay cùng ăn cơm tối.
Trước khi đi, Triệu An Ca còn đeo trang sức mặt phỉ thúy mà bà ngoại tặng cô, thay đồ rồi cùng Tần Mặc Bắc ra ngoài.
Lúc đến chung cư nhà bà, thì còn một hồi lâu nữa mới đến giờ cơm.
Ông ngoại đang ngồi dưới chung cư chơi cờ với mấy người, thấy Tần Mặc Bắc và Triệu An Ca đi đến, bèn kể với người bên cạnh, “Đó là cháu ngoại và bé vợ của cháu ngoại tôi đấy, lão Lý, đem quân ông đi!”
Bà ngoại đã rửa nguyên liệu cho bữa tối hết rồi, Lưu Khả Di đứng bên cạnh giúp đỡ. 
Triệu An Ca dẻo mồm, gặp ai cũng gọi, mẹ ơi mẹ à, bà ơi bà à đến là thân thiết. 
Tần Mặc Bắc đi vào phòng bếp, vén tay áo lên nói, “Mẹ, để con.”
Lưu Khả Di vừa đuổi anh ra ngoài vừa bảo, “Con mau đi rửa chút hoa quả cho Bồ Câu ăn đi, trong tủ lạnh có kiwi đấy.
Tần Mặc Bắc nhìn cua trong chậu, nhíu mày nói, “Làm cua phiền lắm, để con đi mẹ.”
Lưu Khả Di lại rằng, “Để mẹ.” Nói đoạn, vươn tay vào chậu vớt ra.
Tần Mặc Bắc đành lùi về sau, mở tủ lạnh lấy mấy quả kiwi ra.
Mấy năm này mẹ thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn rất thích xem Shakespeare như trước, vừa xem là xem một mạch đến chiều, cũng rất hăng hái hay mặc váy dài đến lễ hội âm nhạc.

Nhưng đã biết cách săn sóc mọi người, đôi lúc còn giúp ông bà ngoại làm mấy chuyện vặt.
Ai nấy đều bận, Triệu An Ca nào chịu ngồi yên, cô đến ban công tưới nước cho cây cỏ, rồi lấy cây lau lau hết một vùng ban công. 
Bữa ăn rất vui vẻ, Triệu An Ca đã quen với gia đình nhà bà ngoại Tần Mặc Bắc, mỗi tuần sẽ đến nhà họ ăn cơm một lần.
Và những lúc Tần Mặc Bắc về nhà Triệu An Ca cũng đã rất thích ứng.
Nhưng họ chưa bao giờ ở qua đêm, dù có tối đến mức nào vẫn muốn về căn nhà của cô và Tần Mặc Bắc.

Triệu Tiểu Tinh cao hơn kha khá, Triệu An Ca sắp không ôm được cậu rồi.
Chẳng là Triệu Tiểu Tinh không cho cô ôm, cậu bảo thân mình là một tên đàn ông, sao lại để cho phụ nữ ôm được.
Mỗi lần nghe Triệu An Ca đến, cậu sẽ ngồi ngoài cửa chờ suốt một buổi sáng, trước kia là trông ngóng anh rể mua đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, còn bây giờ chỉ đơn thuần là vì, nhớ chị.
Trước kia chị đâu đã bị anh rể bắt cóc, nên còn có thể giúp cậu chân trong chân ngoài, còn hiện tại căn nhà chỉ còn độc mình cậu là con nít, ôi chao, đau buồn xiết bao. 
Triệu Tiểu Tinh vừa thấy xe anh rể liền chạy vội qua, Triệu An Ca vừa mở cửa xe ra đã thủ thế bắn súng với cậu.
Triệu Tiểu Tinh trúng đạn vẫn ngoan cố theo sau đít ô tô, chạy đến tận gara.
Triệu An Ca xuống xe, xoa đầu Triệu Tiểu Tinh, nói, “Cao nữa rồi.”
Triệu Tiểu Tinh la lên mấy tiếng, “Em muốn được cao như anh rể cơ.”
Tần Mặc Bắc đi đến, cũng xoa đầu Triệu Tiểu Tinh hai cái, “Lần trước dạy khúc cho em, tập đến đâu rồi?”
Triệu Tiểu Tinh vỗ ngực xưng, “Các hoạt động mà triêng tổ chức, thầy cô đều khen ngợi em đó.”
Triệu An Ca theo sau, cả ba cùng đi vào.
Vừa vào cửa đã nghe thấy ba và đi cãi nhau, chả là ba đang nói chuyện, chứ dì nào có cái lá gan gây sự với ba.
Hai người họ nghe tiếng động bên ngoài mới dừng lại, không cãi nhau nữa.
Triệu An Ca đứng bên ngoài nghe được đôi chút, là ba đang chỉ trích dì, rằng dì không nên gieo rắc cái suy nghĩ mọi thứ trong nhà này sẽ là của cậu.
Triệu Tiểu Tinh khẽ kéo tay Triệu An Ca, nói với cô, “Chị, chị đừng nghe mẹ em nói bậy, sau này, nếu anh rể không lo cho chị được, em nuôi chị.”
Triệu An Ca có chút cảm động, cô cong lưng xuống vỗ mặt Triệu Tiểu Tinh, nói được.
Tần Mặc Bắc quẹt mũi cậu một cái, bảo, “Phải tin anh rể em chút chứ.” Một người tài nghệ quanh thân, sao lại không nuôi nổi vợ được.
Triệu Tiểu Tinh nhìn Tần Mặc Bắc, cười nói, “Chủ yếu là chị em thôi, ăn như heo vậy đó.”
Triệu An Ca vung tay lên đánh lên vai Triệu Tiểu Tinh một cái, nói, “Nhãi ranh, lớn rồi thì to gan nhỉ, dám nói xấu chị em.”
Triệu Tiểu Tinh trốn sau lưng Tần Mặc Bắc, nhìn tắc lưỡi.
Triệu An Ca buông nắm tay, cười cười, thằng nhãi này dẻo mồm thật đấy, trường thành rồi không biết sẽ gieo biết bao tai họa cho con gái nhà người ta nữa.
Rồi ánh mắt cô dừng lại bên gương mặt đẹp trai lai láng của Tần Mặc Bắc, may that tên oắt này còn chưa kịp gây tai họa cho cô gái nhà nào, đã bị cô gieo tai họa ngược rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận