Ngoại truyên 1: Tầm × tần ký
Tại phòng khách bí mật của Tiểu Huyền Tử (Kagen no Ju).
Tiểu Huyền Tử: (giả vờ ưu nhã đoan trang khí chất) Nhiệt liệt chào mừng mọi người đã bớt thời gian đến với tiết mục bức cung trong phòng khách của mẹ ruột, ấy nhầm, là phỏng vấn. Nam chính của chúng ta hôm nay chính là — bạn học Tần Hạo! Tiểu Hạo Hạo…
Mọi người: (tiếng vỗ tay vang lên) bộp bộp bộp…
Tần Hạo: (ngượng ngùng gãi đầu) Xin chào mọi người! Xin chào mọi người!
Tiểu Huyền Tử: (vẻ mặt thân thiết) Tiểu Hạo Hạo dạo này có vẻ cao lên rất nhiều nha! Chúc mừng nhé!
Tần Hạo: (không có ý tứ) Ngài thích là tốt rồi, cám ơn ngài!
Tiểu Huyền Tử: (híp mắt cười xấu xa) Thật ra còn muốn để bạn học Tô Tầm cùng tới làm vai nữ chính, thế nhưng cô ấy xấu hổ, thà rằng bị tôi đánh gục cũng chết sống không chịu đến, thế nên tôi sáng suốt buông tha để cô ấy trong hậu trường, thông minh mời tới một vị khách đặc biệt khác — bạn học Hạ Anh! Mọi người hoan nghênh ~ hoan nghênh nào ~
Mỗ Anh: (giả vờ dịu dàng hiền lành) Mọi người không cần khách khí, dùng hết sức vỗ tay đi!
Mọi người: (tiếng vỗ tay như sấm dậy) bộp bộp bộp…
Tần Hạo: (lau mồ hôi) Tại sao mình lại có một dự cảm không tốt nhỉ? Đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng lạnh quá, có phải điều hòa nhiệt độ chỉnh thấp quá không? Hơn nữa, vì sao tiếng vỗ tay cổ vũ cô ta lại có thể to hơn so với nam diễn viên chính hôm nay là mình chứ?!
Tiểu Huyền Tử: (không nhìn Tiểu Hạo Hạo) Tiểu Anh à, Tiểu Tiểu Anh nhà con đâu, sao không mang nó đến cùng nhau chơi đùa chứ?
Mỗ Anh: (bất đắc dĩ) Mẹ cũng biết cha của nó, Hàn Lỗi ấy à, cực kì yêu con gái a, hễ có cơ hội liền nhào đến giúp tiểu gia hỏa ấy tẩy não và củng cố địa vị của mình, thế nên con đành tự mình đến! Hơn nữa, nội dung thăm hỏi hôm nay không thích hợp cho thiếu nhi xem mà! Hà hà…
Tiểu Huyền Tử và Mỗ Anh tà ác nhìn Tiểu Hạo Hạo, che miệng cười xấu xa, hết sức gian trá.
Tần Hạo: (khóe miệng co quắp) Tại sao người tới lại là cô? Chẳng lẽ cô biết được chuyện cũ giữa tôi và Tiểu Tầm sao?
Mỗ Anh: (tà ác) Đúng là tôi không biết a, nhưng sẽ ở bên ghi chép lại!
Tần Hạo: (đầu đầy hắc tuyến)…
Tiểu Huyền Tử: (vỗ tay một cái) Được rồi được rồi! Không nên lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi! Phương thức phỏng vấn hôm nay thì, Tiểu Hạo Hạo kể chuyện là việc chính, Tiểu Anh bổ sung là phụ.
Tần Hạo: (ôm đầu giãy dụa) Liên quan gì đến cô ta chứ! A! A! A! A…
Mỗ Anh: (vẻ mặt khiêm nhường) Tiểu Hạo Hạo à, cậu nghĩ nên bắt đầu trước từ đâu đây, hay để cho tôi bắt đầu trước?!
Tần Hạo: (giả chết)…
Tiểu Huyền Tử: (nhướn mi trừng mắt) Tiểu Hạo Hạo của chúng ta xấu hổ rồi sao? Vậy để mẹ hỏi con đáp đi, sau đó để Tiểu Anh bổ sung. Xin hỏi Tiểu Hạo Hạo, anh cùng chị Tô tại sao lại biết nhau vậy?
Tần Hạo: (ngượng ngùng) Ở cùng một câu lạc bộ trong đại học.
Tiểu Huyền Tử: Là câu lạc bộ gì thế?
Tần Hạo: Câu lạc bộ Taekwondo.
Mỗ Anh: (bừng tỉnh ngộ ra) Khó trách tôi cứ cảm thấy chị ấy có một loại khí chất rất thích hợp với mình, thì ra cũng là một cao nhân thâm tàng bất lộ nha!
Mọi người: (lau mồ hôi) Cô xác định mình từng thật sự cảm thấy như thế sao?
Tiểu Huyền Tử: (cười xấu xa) Vậy hai người làm thế nào quen nhau được a?
Tần Hạo: (đỏ mặt) Chị khóa trên em khóa dưới thôi…Tiền bối hậu bối thôi…Một hôm luyện tập xong…mọi người cùng rủ nhau đi uống này nọ, đừng có nghĩ sai lệch, là cả câu lạc bộ TaeKwonDo cùng đi uống với nhau, sau đó liền…quen nhau thôi…
Tiểu Huyền Tử & mỗ Anh: (cười gian tà) Chúng ta không có nghĩ gì cả, không nói gì cả đâu nhé!
Tiểu Huyền Tử: (□) Vậy hai người làm thế nào phát triển đến mức lăn lên giường thế? Đừng nhìn mẹ như vậy, đây là vì mọi người rất quan tâm đến việc lăn lộn trên giường của các con đấy chứ! Đương nhiên, thân là mẹ đẻ của con, ta cũng rất muốn biết!
Tần Hạo: (đỏ mặt) Có thể PASS được không?
Tiểu Huyền Tử: (híp mắt) Muốn PASS à? Con cho là mình vì sao lại được mời tới đây chứ, chính là vì các con đã từng lăn lên giường, lăn, lên, giường! OK?
Tần Hạo: (vô tội) O… K…
Tiểu Huyền Tử: (hòa ái dễ gần) Đừng xấu hổ, ta thế nhưng là mẹ ruột của con mà, ngoan, thành thật trả lời đi nào!
Tần Hạo: (mắc cỡ đỏ mặt) Thì… Cái kia… Cái này… Sau đó…
Tiểu Huyền Tử: (ẩn nhẫn) Tiểu, Hạo, Hạo! Con nghĩ chúng ta đang đùa nên mới định giở trò chắc? Nói thì nói liền đi, cứ cái kia a, cái này a, sau đó a, chúng ta làm sao mà biết được? Chẳng lẽ con muốn COS kẻ bị thiểu năng à?
Mỗ Anh: (vẻ mặt nghĩa khí) Tiểu Hạo Hạo à, nếu như cậu thực sự quá xấu hổ, nói không nên lời, vậy thì để tôi tới nói giúp cậu đi, tôi nói được mà, đương nhiên, tôi chỉ là người biên tập chuyện cũ, thế nên sẽ thêm mắm thêm muối, gia công nghệ thuật câu chuyện này không ít đâu đấy!
Tần Hạo: (đầu hàng) Thôi để tôi tự nói cho xong, không cần phiền đến ngài, thế nhưng tôi không muốn chính miệng nói ra, vì thế để tôi viết, nhờ mẹ đọc giúp đi!
Thế là, Tiểu Huyền Tử cố ý nhấp một hớp nước sôi để nguội, tiếp nhận bản thảo, hắng giọng một cái, dùng giọng điệu ngọt ngào của một MC chuyên nghiệp, dùng phương thức ngôi thứ ba chậm rãi tự thuật lại cảnh Tần Hạo cùng Tô Tầm lăn lên giường…Ấy nhầm, là chuyện xưa ngày trước, lấy tên là “Tầm × Tần ký”.
Nhớ năm ấy, mỗ nam của chúng ta đứng trên sân trường đại học vẫn còn tinh thần bồng bột, phấn chấn, như hoa nở trên núi, rạng ngời hướng về tương lai phía trước.
Là tân sinh viên năm thứ nhất của trường, vóc người cao gầy, vẻ mặt tuấn mỹ, nhã nhặn lễ độ, khí chất bất phàm, Tần Hạo đứng đó như hạc giữa bầy gà, chỉ trong chớp mắt đã lập tức trở thành đối tượng được các đàn chị khóa trên quan tâm đặc biệt.
Tần Hạo lựa chọn khoa kinh tế nên thập phần nghiêm túc học tập, thập phần giữ mình trong sạch, ngay từ đầu đã biểu lộ mục đích chính của mình khi đến đại học là học tập rèn luyện chứ không phải yêu đương nhăng nhít, thế nên, anh ta thành công may mắn đạt được danh xưng đáng tự hào “Mỹ nam băng sơn” của trường, cũng đồng thời khiến cho từng nhóm từng nhóm đàn chị một phải thương tâm mà ngã xuống.
Khi đó Tần Hạo đều nói được thì làm được, bạn bè ở bên cạnh anh, cùng anh chơi đùa gần như đều thuần túy là nam sinh, là gần như, thế nên vẫn có một ngoại lệ, đó chính là đàn chị Tô Tầm của anh, nữ sinh duy nhất có thể đứng bên cạnh Tần Hạo.
Tô Tầm là một cô gái thuộc khoa công nghệ thông tin, tài ba giỏi giang, vóc người cao gầy, bề ngoài xinh xắn lại trung tính, hào sảng, thế nên hay cùng Tần Hạo xưng huynh gọi đệ, mà đó cũng chính là nguyên nhân cô có thể đứng bên cạnh Tần Hạo, bởi vì đã là huynh đệ, tức là không liên quan đến cảm tình.
Có thể mục đích ban đầu chỉ đơn thuần như thế, nhưng bọn họ đã quên mất một chuyện, trên thế giới này, giữa nam và nữ không bao giờ tồn tại một tình cảm hữu nghị thuần khiết hết, trừ phi người đàn ông ấy là GAY, còn cô gái kia là LES.
Đương nhiên, Tần Hạo không phải GAY, Tô Tầm cũng không phải LES, nếu không bọn họ làm sao lăn lên giường được chứ?
Tần Hạo cùng Tô Tầm quen biết nhau trong câu lạc bộ TaeKwonDo, Tô Tầm học sớm hơn Tần Hạo hai năm, nên vừa là đàn chị vừa là tiền bối của anh.
Tính cách Tô Tầm vô cùng hào sảng, tất cả mọi người đều yêu thích cô, bao hồm cả Tần Hạo, thích một cách đơn thuần như tình cảm giữa anh em với nhau.
Lúc Tần Hạo chú ý tới Tô Tầm, Tô Tầm đương nhiên cũng chú ý tới Tần Hạo, không thể phủ nhận, Tô Tầm đúng thật là có hảo cảm với Tần Hạo, tuy rằng không nhớ rõ là bắt đầu từ lúc nào, nhưng mà dần dần đã trở thành yêu. Để có thể cùng anh tiếp xúc sâu hơn, Tô Tầm quyết định giấu kín tâm tư và tình cảm thật của mình với anh, thà rằng cứ lấy danh nghĩa “huynh đệ” để được tiếp tục đứng bên cạnh Tần Hạo, cùng nhau luyện tập, cùng nhau hồ đồ, bởi vì cô không muốn mạo hiểm, không muốn cơ hội để trở thành người con gái duy nhất đứng bên cạnh anh cũng mất đi, bởi vì khi Tần Hạo cự tuyệt nữ sinh đều rất quyết liệt, một đao chặt đứt tư tâm, không chút nào ướt át bẩn thỉu, đừng nói là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, với anh, một sợi cũng không lưu lại.
Dần dần, Tô Tầm đã quen với cách ở chung như thế với Tần Hạo, cùng anh trở thành bạn bè tốt không có chuyện gì giấu giếm nhau, có thể nói bằng bốn từ hồng nhan tri kỷ thì càng chuẩn xác.
Tô Tầm là một tiểu mỹ nhân, cho nên bình thường sẽ có rất nhiều người theo đuổi, giống như Tần Hạo có thật nhiều người ái mộ vậy.
Cùng Tô Tầm duy trì tình cảm hữu nghị thuần khiết một năm, Tần Hạo bắt đầu phát sinh nghi hoặc, đối với cảm tình hữu nghị lúc ấy giữa bọn họ phát sinh nghi hoặc, bởi vì mỗi khi nhìn thấy có ai đó xuất hiện tìm cách theo đuổi Tô Tầm, anh gần như cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí là có chút tức giận nữa!
Thế là, lần thứ hai khi anh cùng Tô Tầm một mình đi ra ngoài uống rượu, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mê người như mật ngọt kia, anh dường như…dường như cảm thấy có một cơn xúc động muốn hôn lên nó.
Ý niệm này khiến cho Tần Hạo vô cùng giật mình, dù sao trước giờ anh vẫn luôn coi người ta là anh em tốt của mình, cùng anh em hôn môi hình như có chút kinh hãi thế tục thì phải, nhưng mà may mắn là, người anh em này của anh là một cô gái, còn là một cô gái đẹp trăm phần trăm nữa.
Tuy rằng Tần Hạo đã tiếp nhận được sự thật rằng mình thực sự yêu Tô Tầm, nhưng anh cũng vô cùng khổ não, bởi vì lúc trước mình đã từng thề độc mỗi ngày, cái gì mà mục đích lên đại học chính là để học tập rèn luyện chứ không phải là yêu đương nhăng nhít với ai, giờ thì, ngoại trừ học tập anh cũng bắt đầu muốn yêu đương rồi a!
Cho nên có thể nói, quả thực là đáng bị coi thường, cực kì phiền não vô cùng phiền não, cực kì áp lực vô cùng áp lực ấy!
Tô Tầm tựa hồ cũng cảm nhận được một ít thay đổi của Tần Hạo, ví dụ như sẽ thường duyên đơn độc hẹn cô đi ra ngoài, khen ngợi, thậm chí là tặng hoa cho cô, điều này khiến cho Tô Tầm thụ sủng nhược kinh vô cùng.
Đối mặt với sự “khác thường” của Tần Hạo, Tô Tầm tuy rằng rất cao hứng nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ phạm phải giới hạn thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.
Thế là, Tần Hạo theo đuổi rất vất vả, Tô Tầm lại trì độn trốn tránh không thôi, hai con chim đà điều một kẻ liều mạng chạy, một kẻ liều mạng trốn, khiến cho bạn bè bên cạnh họ dở khóc dở cười.
Vì thế, nhờ cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ánh mắt những người bằng hữu trở nên sáng như tuyết, vừa nhìn đã thấy hai kẻ kia về sau nhất định sẽ phát sinh gian tình.
Thế là, bạn bè của họ tính toán tặng cho hai người một món lễ vật, quyết định hảo tâm giúp hai người một chút, bằng không người trong cuộc rối rắm, người đứng ngoài xem trò vui như họ cũng nóng ruột theo, câu nói thế nào ấy nhỉ, là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp thôi.
Sau đó, ở một đêm nguyệt hắc phong cao trong tháng, hai người nam nữ rốt cuộc dưới sự thiết kế của lũ bạn, thành công ở trên giường lăn mấy vòng liền.
Đêm đó, những thành viên của của câu lạc bộ TaeKwonDo tìm một cái cớ hợp lý để tổ chức một lần gặp mặt, một lần gặp mặt giữa rượu và âm mưu.
Trên phương diện uống rượu, Tô Tầm là phái rộng lượng, Tần Hạo cũng là phái rộng lượng theo, nhưng mà bạn bè của họ lại thuộc phái âm mưu, thế nên, nhân lúc hai đương sự không chú ý, phái âm mưu đã lén lút rắc một ít thuốc bột vào trong hai ly rượu, tà ác lác lắc, rượu bên trong ly không ngừng nhộn nhạo gợn sóng, hết sức mất hồn.
Lại sau đó…
Tần Hạo tỉnh giấc vì nóng liền nhìn thấy Tô Tầm cũng vừa tỉnh giấc như mình, hai người đang nằm cùng nhau trên một chiếc giường.
Bị hạ độc, hai mắt Tô Tầm mê man, gò má ửng đỏ, môi anh đào khẽ hé mở hết sức mê người, nằm ở trên giường tự nhiên…cởi quần áo!
Tần Hạo thông minh lập tức biết bọn họ đã bị người ta thiết kế gài bẫy, thế nhưng anh không hề tức giận, trái lại còn thập phần cảm tạ nữa.
Anh nhìn ra được cảm tình của Tô Tầm với mình, cho dù cô có làm đủ mọi cách để che giấu đi nữa, anh vẫn nhìn ra được, thế nên, anh quyết định, trước đem cô ăn đã rồi tính sau.
Tần Hạo xoay người đặt Tô Tầm dưới thân, đôi mắt từ từ sâu chăm chú khóa lại hai tròng mắt không hề giữ lại chút nào ái mộ của cô, trầm thấp hỏi: “Biết anh là ai không?”
“Tần Hạo…” Tô Tầm khàn khàn trả lời.
“Tốt!” Tần Hạo thoả mãn hôn lên chóp mũi đáng yêu của cô. “Vậy bây giờ anh muốn ăn em, em đồng ý không?”
Tô Tầm vì vấn đề Tần Hạo đặt ra mà đỏ bừng cả mặt, trả lời không được, không trả lời cũng không xong.
“Quên đi, dù sao kết quả cũng đều như nhau, bởi vì em nhất định sẽ bị anh ăn sống nuốt tươi!” Tần Hạo hiếm khi bá đạo nói.
Nhìn người đàn ông mình yêu, Tô Tầm quyết định bằng bất cứ giá nào cũng cần thử, thế nên thẳng thắn chủ đông hôn lên môi anh.
Một người đàn ông và một người phụ nữ, hơi thở quấn quanh, răng môi giao chiến, khát khao triền miên, Tần Hạo bá đạo đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng Tô Tầm, quấn quít lấy lưỡi của cô, cùng nhau chơi đùa, dây dưa không dứt.
Ngọn lửa mang tên dục hỏa không ngừng thiêu đốt xung quanh hai người, Tần Hạo vừa hôn Tô Tầm, đồng thời bàn tay to cũng không rảnh rỗi, lướt từ cổ, xương quai xanh đến bầu ngực đẫy đà của cô, rồi tiến thẳng đến đùi, không nơi nào anh không lưu luyến vuốt ve qua.
Đúng lúc này, Tần Hạo đột nhiên kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, anh bình tình nhìn Tô Tầm vì kích tình mà càng thêm quyến rũ, nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên của anh.”
“Em cũng vậy.”
“Nếu thế thì chúng ta đành dựa vào bản năng thôi vậy!”
Thế là, bản năng khiến cho Tần Hạo lưu loát cởi bỏ quần áo của hai người, da thịt chạm nhau: bản năng khiến cho Tần Hạo hôn lên mọi nơi trên da thịt Tô Tầm; bản năng khiến cho Tần Hạo thông mình tiến vào thân thể của Tô Tầm, đầu tiên là chậm rãi luật động đầy tiêu hồn, sau đó là kịch liệt và mãnh mẽ mà đánh tới…
Trong căn phòng được người ta tỉ mỉ chuẩn bị, hai bóng người ở trên giường lớn đang quấn lấy nhau, bốn phía vang lên những tiếng động rung lắc, tiếng cô gái thở gấp và rên rỉ, tiếng thỏa mãn gầm nhẹ của người con trai và không khí tràn ngập hơi thở ái muội chưa hề tiêu tan.
…
Hai người yêu nhau hết sức ngọt ngào, nhưng đến khi Tô Tầm bắt đầu đi tìm công việc, bọn họ liền ý thức được sự tàn khốc của thực tế.
Một ngày, Tần Hạo đột nhiên trở nên không còn ôn nhu như ngày xưa, mà lạnh lùng như Tu La xuất thế đưa ra lời chia tay với Tô Tầm, Tô Tầm không hiểu, anh lại không giải thích, cuối cùng, Tô Tầm thương tâm ra nước ngoài du học, một đoạn tình cảm lưu luyến năm ấy cũng theo đó mà kết thúc.
Tần Hạo vì sao lại làm như vậy? Đó là bởi vì cha của Tô Tầm.
Cha của Tô Tầm là một người đàn ông vừa có tiền, có thế lại yêu thương con gái, vì tương lai của con yêu, ông ta đã yêu cầu Tần Hạo bỏ cuộc.
Thế là, sau khi bình tĩnh lý trí phân tích vấn đề tương lai và tiền đồ của Tô Tầm xong, Tần Hạo đã lựa chọn, một lựa chọn tuy đau đớn nhưng không hề hối hận, bởi vì chỉ cần người con gái mình yêu hạnh phúc, có cái gì mà người đàn ông yêu cô không thể chấp nhận được đâu?
Bởi vì anh tin, bọn họ vẫn còn cơ hội để cùng một chỗ với nhau.
Quả nhiên.
Duyên phận đã để hai người gặp lại nhau lần nữa, lần thứ hai dưới sự thiết kế của những người bằng hữu mà lăn lên giường, khởi đầu vẫn như cũ, thế nên tất cả một lần nữa bắt đầu.
Tiểu Huyền Tử: (oán giận) Sớm biết chuyện xưa dài như vậy sẽ không giúp cậu đọc, miệng thật mỏi a! A! A! A! A… Nhưng mà, đoạn chia tay của hai người về sau rất rất máu chó nhé!
Tần Hạo: (đỏ mặt che lại) Tất cả đều khỏe mạnh là được rồi!
Mỗ Anh: (pha trò) Cậu còn dám đem mình viết thành như cực phẩm thế nữa cơ à! Ha ha!
Tần Hạo: …
Mỗ Anh: (tham lam) Nhưng mà…Về tình tiết hai người lăn lên giường không thể miêu tả kĩ hơn sao? Không đã nghiền, không đã nghiền!
Tần Hạo: (đen mặt) Không đã nghiền? Thế thì về nhà tìm người đàn ông của cô đi, để anh ta kể lại cho cô nghe, đảm đương thật tốt nhiệm vụ để cho cô đã nghiền.
Mỗ Anh: (nghiêm túc) Nói thật, chẳng lẽ cậu thực sự đối với Hàn Lỗi nhà tôi không hề có tư tưởng bất lương nào hay sao? Cậu thực sự không thích anh ấy hay sao?
Tần Hạo: (thất bại) Tôi lặp lại một lần nữa, một lần cuối cùng, tôi đối với Hàn tổng chính là kính ngưỡng! Sùng bái! Ngưỡng mộ!
Mỗ Anh: (đắc ý) Nhưng mà cậu không thể không thừa nhận, để hai người thành công lăn lên giường lần thứ hai thì tôi chính là công thần tốt nhất đi!
Tần Hạo: (thành thành thật thật) Phải… Là ngài…
Mỗ Anh: (càng thêm đắc ý) Vậy cậu nói thật đi xem nào, tôi có phải là một tiểu mỹ nhân không?
Tần Hạo: (nén mồ hôi thỏa hiệp) Phải… Là ngài…
Tiểu Huyền Tử rốt cuộc không đành lòng nhìn nữa, thế là vỗ tay một cái, đưa ra kết luận cuối cùng.
Tiểu Huyền Tử: (mỉm cười) Câu chuyện về sự cố lăn lên giường của Tiểu Hạo Hạo đến đây là kết thúc, cảm ơn Tiểu Hạo Hạo bằng bất cứ giá nào đã đến đây nói lại, cũng cảm ơn bạn học Tiểu Anh đã làm khách mời danh dự của chúng tôi. Bây giờ, Tần Hạo về nhà chăm vợ đi, Tiểu Anh cũng về nhà với chồng và con gái đi, mọi người cũng tan cuộc thôi, muốn làm gì thì làm đi, mẹ ruột đại gia tôi đây cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Mọi người khỏe, đi không tiễn nhé!
Ngoại truyện 2: Phía sau chiếc kính mắt
Chào mọi người, tôi là Hàn Lỗi, đứa nhỏ thứ tư của Hàn gia.
Tôi có một gia đình không hề giống với những gia đình khác, chủ yếu vẫn là bởi vì tôi có một bà mẹ dở hơi, mà về sau, tôi còn phát hiện ngoại trừ mẹ, thì ra ông bà nội của tôi cũng là những kẻ dở hơi không kém, rất hiếm gặp trên đời này, cho nên có thể nói, tôi là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình dở hơi.
Từ nhỏ tôi đã phát hiện mình khác biệt với mọi người, đơn giản mà nói thì tôi có hai tính cách, chuyên nghiệp lên một chút thì gọi thành nhân cách phân liệt, haha, đùa thôi, chẳng qua là hai mặt biểu hiện khác nhau trong cùng một cơ thể ấy mà.
Tôi có thể rất yên lặng, bình tĩnh, lạnh lùng, cũng có thể hết sức nhiệt tình, điên cuồng và kích động.
Hai nhân cách song song cùng tồn tại này từng khiến cho tôi phiền não rất lâu, cho đến một ngày, tôi phát hiện ra một công dụng khác của kính mắt, ngoại trừ có thể giúp vẻ ngoài của tôi nhã nhặn tuấn mỹ thêm thì càng thần kỳ hơn, nó có thể giúp tôi đè nén một nhân cách xuống, đó chính là vẻ nhiệt tình kia, cho nên, mặc dù không cận thị nhưng tôi vẫn luôn quen đeo kính mắt.
Kính mắt có thể giúp tôi khách quan hơn trong việc quan sát thế giới ngoài kia với đủ loại người tồn tại, cũng khiến tôi quen với việc đeo chiếc mặt nạ vô hại lên với kẻ khác, không có cách nào cả, thế giới này quá lớn, xã hội này cũng quá phức tạp, làm một người bình thường mới chính là đạo lí tốt nhất.
Tôi không phủ nhận mình là một anh chàng đẹp trai, cũng không phủ nhận mình cần phụ nữ, thế nhưng tôi thừa nhận mình chưa từng có ai bao giờ cả.
Bởi vì thân phận cùng vẻ ngoài của mình, bên cạnh tôi đích thực không thiếu những cô nàng yêu thương nhung nhớ, song tôi không thích, bởi vì tôi chán ghét cái vẻ đơn thuần giả tạo của họ và những đoạn tình cảm mang theo toan tính, âm mưu, thế nên tôi vẫn duy trì sự độc thân, cho đến khi gặp được một người con gái tên là Hạ Anh.
Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên buổi tối ngày hôm ấy, buổi tối làm cho tôi xúc động nhưng không hề hối hận, buổi tối tôi đã tình cờ gặp gỡ Hạ Anh.
Một người đàn ông hai mươi tám tuổi vẫn độc thân không lạ gì, thế nhưng một người đàn ông hai mươi tám tuổi mà vẫn là xử nam thì có vẻ kì quặc, không có cách nào khác, tôi vốn không tiếp nhận được cái kiểu quan hệ không cần yêu đương ấy, mặc dù người ta vẫn thường nói tâm tư cùng thân thể đàn ông luôn tách rời nhau, nhưng tôi biết mình làm không được, có lẽ bởi vì thân là đàn ông Hàn gia, chúng tôi không muốn sẽ không yêu, nếu yêu cũng sẽ chỉ yêu một người, cho nên tôi luôn kiên trì chờ đợi một ngày nào đó, người phụ nữ có thể khiến tôi yêu không hối tiếc xuất hiện.
Thế là đêm ấy, tôi bước vào trong quán rượu.
Quán rượu này khá nổi tiếng, có đủ loại phụ nữ thế nhưng không một ai có thể khiến cho tôi động lòng, vì vậy tôi cự tuyệt bất kì người nào chủ động đến gần mình.
Trong quán rượu có rất nhiều phụ nữ, song tôi chỉ chú ý đến một người, một người thoạt nhìn có vẻ không hề hợp với bầu không khí này, trốn ở trong một góc phòng…không chút nào giống với một cô gái ăn chơi hết.
Cô ấy không trang điểm quá đậm, không có những bộ quần áo mát mẻ sành điệu mà chỉ là quần bò áo phông đơn giản, cả người nhìn qua như một chú thỏ trắng lạc vào giữa bầy sói hoang, có chút bất an, nhưng cũng có chút nghịch ngợm.
Hình như cô ấy cũng đang đánh giá những người trong quán rượu, cặp mắt to cứ liếc tới lui không ngừng, khi thì lắc đầu, khi thì chu mỏ, lúc lại nhíu mày, có vẻ dường như rất thất vọng vậy.
Cô ấy rốt cuộc đang muốn tìm cái gì chứ? Đang tìm người nào sao? Đột nhiên tôi rất muốn biết được điều đó.
Đúng lúc này, cô ấy đem tầm mắt chuyển dời đến chỗ này, cuối cùng đem cả lực chú ý đều đổ lên trên người tôi, rồi cô xoay người hướng vào trong quầy bar, nói gì đó với người pha chế. Một lúc sau, cô ngửa đầu một hơi uống cạn sạch ly rượu.
Cô ấy không sợ sẽ uống say sao?
Sau đó, cô ấy rời khỏi quầy bar…đi về phía tôi.
Tôi thừa nhận giờ khắc này tim mình đập có chút nhanh hơn, thế nhưng đã quá quen với việc đeo mặt nạ, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ thong thả chờ đợi hành động kế tiếp của cô gái này.
Cô dừng lại trước mặt tôi, nuốt một ngụm nước bọt sau đó đột nhiên ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn về phía trước vài giây rồi bất ngờ quay mặt về chỗ tôi, từ từ tiến tới gần.
Cô ấy muốn làm cái gì vậy? Trong đầu tôi vô thức lóe lên một suy nghĩ.
Cô có vẻ cứng người lại một chút, sau đó khẽ hé miệng, ánh mắt mập mờ tiếp tục dựa gần vào, ghé sát lỗ tai tôi lớn tiếng nói: “Tôi và anh là cùng một loại người!”
Cùng một loại người? Rốt cục là loại người nào chứ?
Thừa dịp đang dựa gần vào, tôi len lén xuyên qua mắt kính đánh giá cô gái này, bình tâm mà nói, cô ấy không phải là loại phụ nữ có thể khiến người ta liếc mắt một cái liền kinh ngạc, nhưng lại có một hương vị đặc biệt, không hề trang điểm lòe loẹt, không tỏ vẻ mềm mại nhu mì, chỉ có vẻ…ngu ngốc mà thôi.
Thế là, nhìn vào mắt cô gái hoàn toàn xa lạ ấy, tôi liền quyết định bất cứ giá nào cũng phải làm tới cùng, ai bảo cô là người phụ nữ đầu tiên trong hai mươi tám năm qua khiến cho tôi có cảm giác chứ?
Đúng, chính là cảm giác, cảm giác muốn ôm cô vào lòng hết sức mãnh liệt.
Đây đại khái chính là duyên phận đi, vì thế tôi kéo cô ra khỏi quán bar, mang về nhà mình.
Tôi chưa bao giờ mang phụ nữ về nhà, ngoại trừ một lần bị bà mẹ không mời mà đến cùng bà nội tự ý mò vào, nhưng tôi lại muốn mang cô về nhà, muốn nhìn thấy cô ấy tỉnh lại trên giường của mình.
Một đêm mất hồn, kết quả chính là bị mẹ tôi bắt gian tại trận, sau đó cô nàng ngây ngốc này còn không tỉnh táo để bà ấy lừa gạt kí vào giấy bán thân nữa.
Tôi nhất định phải thừa nhận, kỳ thực lúc ấy mình rất vui vẻ.
Nhưng vì tôn trọng quyết định của cô, tôi cố ý nhàn nhạt hỏi xem cô có đồng ý lấy mình hay không, ai ngờ cô thế nhưng đảo mắt, cười ngọt ngào trả lời rằng: “Gả! Đương nhiên là gả rồi!”
Quả nhiên là một cô gái kỳ quặc không giống như những người phụ nữ khác mà. Thế nhưng tôi thích.
Sau đó cô ấy nói cho tôi biết mình gọi là Hạ Anh.
Kết hôn, tôi thế nhưng đã kết hôn rồi, cùng một tình nhân 419
*
kết hôn.
(*419: for one night, tức là tình một đêm)
Cuộc sống sau hôn nhân quả nhiên thú vị giống hệt như tôi đã nghĩ, tôi cố ý phân phòng ngủ với cô, cố ý khách khí đối xử, cố ý che giấu dục vọng của mình đối với cô, bởi vì tôi không thích miễn cưỡng, cho nên trước khi có thể xác định rõ ràng cảm tình của cô ấy với mình, tôi nhất định sẽ không lên giường với Hạ Anh.
Cùng bà mẹ dở hơi kia của tôi tiếp xúc xong, cô ấy bắt đầu trở nên kỳ quặc, hễ có cơ hội là sán vào tìm cách mê hoặc dụ dỗ tôi, không sai, là mê hoặc, là dụ dỗ.
Váy ngủ gợi cảm này, thiếu chút nữa khiến tôi kiềm chế không được, cũng may tôi có định lực thật tốt, rốt cuộc cũng có thể mặt không đổi sắc ngồi qua một đêm, sau đó, cô ấy không liếc mắt đưa tình thì chính là hung hãn nhìn tôi, haha, quả thật là chơi rất vui, tuy rằng có chút khó chịu nhưng rất thú vị, vì thế, tôi quyết định chơi cùng với cô ấy, cố ý giả bộ ngu ngốc, khiến cô luôn luôn hưng phấn mà đến, thất bại mà về, mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt muốn tức điên lên của Hạ Anh, tôi đều cảm thấy hết sức đáng yêu.
Một lần suýt chút nữa sát súng hỏa trên bàn bếp kỳ thực làm tôi có chút tiếc nuốt nhưng đồng thời cũng thấy rất may mắn, dù sao tôi vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng làm tốt nhiệm vụ cả đời chỉ yêu một mình cô ấy.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, tôi biết được đáp án của mình sẽ không thay đổi, tôi đã quyết định đời này kiếp này sẽ chỉ yêu một mình Hạ Anh, chỉ nhìn một mình cô ấy, chỉ chiều chuộng một mình cô ấy.
Về sau, nhờ phúc của bà mẹ dở hơi kia và công hiệu mạnh mẽ của xuân dược, tôi liền có thể thuận lợi lộ ra bộ mặt thật của mình trước mặt Hạ Anh, về sau, tôi nói với cô ấy: “Chỉ cần anh nhận định một cô gái, như vậy sẽ chỉ nhìn một mình cô ấy, chỉ ôm một mình cô ấy, cho nên đúng như vậy, đã nhận định em rồi thì em cũng chỉ có thể nhìn một mình anh, nghĩ đến một mình anh, yêu một mình anh! Dĩ nhiên, anh sẽ cho em một lễ vật thật lớn, cho chính là có thể nhìn thấy được vẻ mặt thật của anh, đặc quyền chỉ riêng mình em có mà thôi.”
Cô nở nụ cười, một nụ cười hết sức động tâm.
Đúng, từ nay về sau, tôi là người đàn ông của Hạ Anh, mà Hạ Anh, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của một mình tôi mà thôi!
Ngoại truyện 3: Tiểu Hạ An lên tiếng
Chào mọi người, tên tôi là Hàn Ái, là một cô bé người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nghiêng ~ siêu cấp vô địch đáng yêu, tuy nhiên tuổi không lớn lắm, vừa mới lên tiểu học không lâu thôi, vì thế xin mọi người chiếu cố nhiều hơn về sau ạ!
Để biểu đạt sự cảm tạ và thành ý từ đáy lòng mình, tôi trước tiên xin tặng mọi người những nụ hôn gió yêu thương đã, chụt chụt chụt…Mọi người không cần tranh cũng không cần cướp đâu, ai cũng có phần mà!
Nói tiếp, tuy rằng tên tôi là Hàn Ái, thế nhưng cha thích gọi tôi là con gái bảo bối, mẹ thích gọi là tiểu gia học hoặc là cục thịt nhỏ, bạn bè hay gọi tôi là Tiểu Hạ Anh, thế nên tôi vẫn luôn nghi hoặc, rốt cuộc mình có bao nhiêu cái tên đây?
Tôi có một đôi mắt to sáng ngời, lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng khéo léo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đáng yêu, cặp má đỏ bừng, mềm mại đầy thịt nên tất cả mọi người đều thích nhéo yêu nó. Lúc nào tôi cũng phải chịu bị bọn họ “Phi lễ” và “Đùa bỡn”, không phải xoa thì chính là hôn, thế nên gương mặt đỏ mừng vốn đã hồng nhuận của tôi thi thoảng lại bị in xuống vài dấu son môi liền. Thật sự chơi thích như vậy sao? Thế là tôi cũng thử nhéo nhéo má của mình vài cái, ừm, quả thực không tệ, làn da mềm mại, xúc cảm dễ chịu, đúng là chơi vui thật!
Kỳ thực bọn họ đối xử với tôi rất tốt, sau mỗi lần “phi lễ” và “đùa bỡn” khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi xong thì đều tặng cho tôi rất nhiều món đồ chơi thú vị.
Thế nên mẹ tôi nói, phải làm một người co được dãn được, tuy rằng tôi không thích bị “đùa bỡn” và “phi lễ” như thế, nhưng vì những món đồ chơi, tôi quyết định sẽ dũng cảm chấp nhận sự thật này, thế nào, tôi có phải là một người co được dãn được hay không?
Nhưng mà hai má bị bọn họ bóp nhiều sẽ đau, vì thế tôi liền lén lút nhớ kỹ những người đã từng “đùa bỡn” mình, tính toán sau này lớn lên sẽ học theo mẹ, tặng cho bọn họ vài món “lễ vật” khác để hậu tạ, vì thế, danh sách ra đời, bao gồm có: ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, bác cả, vợ bác cả, bác hai, chồng bác hai, cô, chú, bác ba, vợ bác ba, chú Tiểu Hạo Hạo, dì Tô Tầm, chú Lưu Tuấn, dì Giang Mặc Mặc, chú Hà Dịch, dì Lưu Tĩnh. Nhưng bởi vì bọn họ đều lớn hơn so với tôi, thế nên tôi quyết định sau này phải “bắt nạt” con cháu bảo bối của bọn họ, giống như bọn họ đã từng “phi lễ” tôi vậy. Hừ hừ, tôi trông thế mà rất hay mang thù đấy!
Hứng thú của tôi thường hết sức mỹ miều, tỷ như ngắm tuấn nam và mỹ nữ, vì thế nhìn ngó những anh chàng đẹp trai, những cô nàng xinh gái đã trở thành việc thường xuyên làm sau khi tan học của tôi mỗi ngày. Hơn nữa, tôi là cùng mẹ làm đó nha, bởi vì mẹ nói muốn bồi dưỡng quan niệm thẩm mỹ của tôi từ nhỏ. Nhưng điều khiến tôi không hiểu được chính là, bọn họ hóa ra không hề đẹp trai được bằng ba tôi, vì thế ở trong mắt của tôi, ba mới là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời này, cho đến tận lúc gặp được anh ấy…cha tôi mới thương tâm lui xuống vị trí thứ hai.
Cha à, thực sự là xin lỗi, xin lỗi mà!
Mọi người đoán ra người này là ai không?
Tôi rất yêu cha và mẹ, vì thế trước tiên tôi phải giới thiệu hai người trước đã.
Cha tôi tên là Hàn Lỗi, theo như lời nói của mẹ thì ông là một người đàn ông cao lớn, tuấn mỹ, yêu vợ chiều con tốt vô cùng. Tôi cũng biết cha mình thật sự rất đẹp trai, bởi vì mỗi lần cùng ông đi ra ngoài có rất nhiều các dì các cô nhìn lén về phía chúng tôi, nhưng mà cha đều làm như không thấy bọn họ, vì thế tôi cũng học theo cha, làm như không thấy mấy người này.
Mẹ của tôi gọi là Hạ Anh, theo như lời cha nói thì bà là một người phụ nữ đáng yêu, xinh đẹp, thích đùa dai với người khác. Mẹ quả thực rất thích trêu chọc mọi người, vì thế, chú Tiểu Hạo Hạo, chú Lưu Tuấn và bác Hàn Vũ đều không chút khách khí trở thành đối tượng săn lùng của bà, về phần quá trình và thủ đoạn đùa giỡn họ của mẹ thì bà bảo rằng đó là chuyện không thích hợp kể cho thiếu nhi nghe, cho nên không nói cho tôi biết.
Không thích hợp cho thiếu nhi? Cái gì gọi là không thích hợp cho thiếu nhi chứ?
Cha rất yêu mẹ, bởi vì ông luôn luôn nhốt mẹ vào trong một gian phòng cực kì lâu, đây là do chú Lưu Tuấn nói cho tôi biết, chú nói đây là biểu hiện cha yêu mẹ, vì thế mỗi lần cha muốn đem mẹ kéo vào phòng, tôi đều ngoan ngoãn chạy sang nhà bà nội, không làm ầm ĩ đến bọn họ. Không đúng, không phải tôi tự chạy sang nhà bà nội mà là cha đem tôi đến nhà bà nội ở qua đêm, thế là mỗi lúc ấy tôi đều biết, cha lại muốn biểu hiện tình yêu của mình với mẹ rồi, mà bởi vì tôi rất rất thương ông cho nên vô cùng ngoan ngoãn ở trong nhà bà nội. Tôi đúng là đứa trẻ ngoan, nhỉ?
Cha cũng rất yêu tôi, rất chiều tôi, ông luôn luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi, ví dụ như cưỡi ngựa trên lưng ông chẳng hạn, cưỡi thật cao thật cao, thậm chí là làm rơi cả nước miếng, nước mũi lên người ông cũng được.
Mẹ cũng rất yêu tôi, rất chiều tôi, bà luôn thích ôn nhu ôm tôi nói: “Cục thịt nhỏ à, con thế nhưng là con gái của Hạ Anh mẹ nha, không chỉ thừa hưởng khẩu vị nặng của mẹ mà còn phải cố gắng đem Âu Dương Suất lôi về làm con rể của mẹ đấy nhé!”
Con rể là vật gì nhỉ? Có thể ăn không?
Nhưng mà, tuy rằng tôi không biết con rể là vật gì, song tôi biết Âu Dương Suất, anh ấy rất đẹp trai, cũng chính là người duy nhất có thể khiến cho cha thân mến của tôi lui xuống hàng thứ hai, tôi rất thích anh ấy.
Mẹ nói anh Âu Dương Suất sống ở nước ngoài, cách chúng tôi rất xa, vì thế mỗi năm chúng tôi cũng chỉ được gặp mặt nhau có vài lần mà thôi, nhưng mà sinh nhật nào của tôi anh ấy cũng đến, không chỉ cười ôn nhu với tôi mà còn tặng tôi rất nhiều quà đẹp nữa, thế nên sinh nhật năm nào tôi cũng ước, hy vọng mỗi tháng đều có thể sinh nhật một lần, bởi vì nếu nói như vậy, tôi không chỉ được thấy anh mỗi tháng một lần mà còn có thể mỗi tháng thu được một món quà tặng nha!
Tôi thật sự rất thích anh Âu Dương Suất, không chỉ…bởi vì anh càng lớn càng đẹp trai mà còn bởi vì anh lúc nào cũng cười rất dịu dàng với tôi, rất tốt bụng, tôi thích nhìn anh cười với mình, thích anh cùng chơi với tôi, thích anh nắm tay, thích anh ôm lấy, thích anh hôn lên khuôn mặt bé nhỏ của mình, thích nghe anh kể chuyện xưa, cho nên mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều chui vào trong ngực anh, vô cùng xấu xa mặc kệ cha của mình.
Thế là người cha mỗi lần anh Âu Dương Suất xuất hiện thì bị vắng vẻ của tôi luôn nhân lúc anh rời đi, ôm lấy tôi thủ thỉ nói: “Bảo bối à, con là tình nhân bé nhỏ của cha, vì thế con phải nhớ kỹ, từ nay về sau, người đàn ông duy nhất được cầm tay con chỉ có cha, được ôm lấy con chỉ có cha, có thể hôn lên hai má con cũng chỉ có cha thôi, mà người đàn ông con thích nhất cũng phải là cha, cho nên, quên ngay cái kẻ tên là Âu Dương Suất đi, quên đi quên ngay đi!”
Tuy rằng lần nào tôi cũng rất nhu thuận gật đầu đáp ứng cha, thế nhưng vừa nhìn thấy anh Âu Dương Suất, tôi đều xảo quyệt “tạm thời mất trí nhớ”, vì thế cha không hề phiền lòng lần nào cũng không ngừng nhắc nhở tôi, mà tôi thì mỗi lần đồng ý xong đều sẽ quên luôn.
Nhưng mà, khoảng thời gian không có anh Âu Dương Suất, tôi đương nhiên yêu cha nhất, thế mà có đôi khi mẹ lại nghiêm túc nói với tôi rằng: “Tiểu gia hỏa, cha của con là người đàn ông của mẹ, Âu Dương Suất mới là người đàn ông của con, vì thế con phải thật ngoan ngoãn nha, đừng có tìm mẹ cướp chồng đấy!”
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng lần nào tôi cũng đều ngoan ngoãn gật đầu, giống như đối với cha vậy, thỉnh thoảng nghe lời, thỉnh thoảng lại “tạm thời mất trí nhớ”.
Cha có vẻ không hề thích anh Âu Dương Suất thì phải, đặc biệt là những lúc anh ấy hôn tôi, ôm tôi, đùa giỡn với tôi, vì sao lại vậy chứ?
Nhưng mà hình như ông cũng thích nhìn thấy anh ấy mà, mỗi lần anh ấy đến, mẹ đều chủ động kéo cha vào trong phòng, cả đêm không thèm ló mặt ra, sau đó ông sẽ lại thật vui vẻ, thật cao hứng, vì sao lại thế nhỉ?
Cho nên mỗi lần nhìn thấy anh Âu Dương Suất, cha tôi đều vừa nhíu mày vừa cười ngọt ngào khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái, bất quá mặc kệ ông, kỳ quái là chuyện của cha, cao hứng là chuyện của tôi, bởi vì tôi lại có thể nằm trong ngực của anh Âu Dương Suất rồi!
Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của tôi, sắp được nhìn thấy anh ấy đó!
Chúng tôi cùng nhau ăn tiệc chúc mừng trong nhà lớn của Hàn gia, sau đó anh Âu Dương Suất bị tôi và mẹ dụ dỗ về nhà, chết sống mời anh ngủ lại trong phòng khách nhà mình một đêm.
Cha vốn dĩ đang rất mất hứng, song bị mẹ thần bí kéo vào trong phòng xong, ông liền yên tâm giao tôi cho anh Âu Dương Suất chăm sóc, sau đó đóng cửa, khóa trái lại.
Không có cha quấy rầy, tôi quang minh chính đại được cùng anh Âu Dương Suất ngủ cùng trên một chiếc giường—— tâm sự.
“Anh Tiểu Suất, anh thích em không?”
“Thích.”
“Tốt, bởi vì em cũng rất thích anh đấy!”
“Ha ha…”
“Nói cho anh biết một bí mật nhé! Anh ngàn vạn lần phải giữ kín nó nha!”
“Ha ha, được, anh nhất định sẽ giữ kín.”
“Mẹ nói với em cách làm thế nào để dụ dỗ anh rồi, thế nhưng em không biết rõ lắm, anh nói xem em nên làm thế nào mới có thể dụ dỗ anh được đây?”
“…”
“Nói cho em nghe đi mà, em sẽ nghiêm túc ghi nhớ! Em cam đoan đấy!”
“…Chờ sau khi em trưởng thành anh sẽ nói cho em biết…”
“Có nghĩa là, chờ em trưởng thành anh sẽ để cho em dụ dỗ đúng không?”
“…”
Haha, anh Âu Dương Suất à, chờ em trưởng thành đi, đến líc đó em nhất định sẽ thật chịu khó và nỗ lực để dụ dỗ anh! Chờ xem, chờ xem nhé!
Toàn văn hoàn
Truyện được đăng bởi nick Tu_Vi_Cac!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...