Nói thật, ly hôn xong ta như trút được
một gánh nặng, có lẽ ta luôn luôn cố chấp duy trì một mục đích, ngoại
trừ trước khi kết hôn không lâu, ta vẫn luôn mệt chết đi được. Mặc dù ta không biết là mục đích gì. Hôm nay ly hôn, ta không nghĩ tới ta sẽ cảm
thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Ta mặc đồ ngủ trước kia của Hà Du Cẩn đi tới đi lui trong phòng, ta đem máy tính xách tay để vào thư phòng, đem
quần áo vào phòng ngủ, lại đem đồ dùng rửa mặt chuyển vào phòng tắm.
Khăn lông vẫn đặt ở chỗ cũ, ta theo thói quen trước kia dùng khăn lông
màu lam có hình năm sáu con bướm, sau khi tắm rửa xong ko chút nghĩ ngợi dùng nó.
Ta mới mua chút ít đồ để trong phòng
bếp, như vậy có thể tùy thời trấn an dạ dày của ta, ta ngẫu nhiên sẽ
xuống bếp, mặc đồ ngủ rộng thùng xuống bếp. Ta thích nhất vẫn là mì
trộn. Ta làm theo trên sách viết, sách kia là ta tìm được trên giá sách
của Hà Du Cẩn, làm được hương vị ko khác biệt lắm so với nàng, cho nên
ta nghĩ nàng cũng là dựa theo trên sách từng bước từng bước tập làm.
Sáng thứ bảy, ta thường ngồi trên ghế
quý phi có khắc hoa xem báo. Ánh mặt trời chiếu đến, hơn nữa còn mãnh
liệt giống như là dây chuyền sản xuất kim loại nóng chảy nhiệt độ cao.
Ta đứng trước gương trước đeo caravat
Cuộc sống của ta và Hà Cẩn Du giống như bằng hữu, đúng, giống như bằng
hữu bình thường, hai bên không cùng xuất hiện lại chỗ nào cũng có. Đôi
khi ta sẽ vì quan hệ này mà mừng thầm. Đột nhiên cảm giác được có lẽ
chúng ta nên bình an vô sự sống như vậy.
Thời điểm đầu hè, ta lần đầu tiên đi
công tác xa, bởi vì công ty muốn phái ta cùng một tổ nữa đến một nhà máy cơ giới tiến hành khảo sát, nếu như hết thảy phù hợp, chúng ta sẽ ký
hợp đồng.
Ta chuẩn bị đồ đạc, cũng không quá xa, nhưng ta cần chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi chuẩn bị xong, ta hơi mệt, nghe
thấy khóe miệng mình phát ra một câu. Ta không biết mình có nghe nhầm
hay ko, nhưng xác thực ta nghe thấy mình nói: “Hà Du Cẩn, ngươi tối hôm
qua thức ăn chuẩn bị không tốt, còn ngươi nữa mang thai, không thể đứng ở nơi nhiều dầu khói. Sau khi ta trở về, sẽ chuẩn bị cho ngươi một người
giúp việc. Lúc ta không có ở đây ngươi nhất định phải nhớ tới ta.”
Sau đó, ta ngủ, ngủ rất sâu, thiếu chút
nữa liền muộn giờ, cho nên đương nhiên quên mất câu nói trước khi ngủ
kia. Nếu như ta nhớ rõ có lẽ ta sẽ thừa nhận tinh thần ta xác thực có
vấn đề, ta đang tưởng tượng ta sống cùng một người đã chết.
Khảo sát rất thuận lợi, chúng ta tiến
hành trong ba ngày, sau đó các đồng nghiệp thương lượng, có lẽ cần phải ở thêm một ngày để nhìn ngắm cảnh vật nơi này. Ta đồng ý. Hôm đó ta rất
hào hứng thậm chí tinh thần rất tốt, ta không biết trên người khỏe mạnh
có hồi quang phản chiếu hay ko. Nhưng nếu như ngày kết cục của ta tới,
có lẽ ngày tinh thần vô cùng phấn chấn chính là hồi quang phản chiếu của ta.
Chỗ này cảnh trí rất nhiều, cũng rất
tốt, có thị trấn cổ, có di tích, còn có một chút phong cảnh tự nhiên,
hình thái khác nhau, không kịp xem hết. Chúng ta đi dạo gần một ngày,
mỗi người đều cảm thấy chuyến đi này không uổng công.
Thời điểm chạng vạng ngồi xe trở về, ta
ngồi bên cạnh một cô gái nhỏ, đại khái bộ dạng ba tuổi, mặc váy hồng
phấn liền áo, trên đầu có băng đô màu hồng. Khi mỉm cười với ta, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.
Ta ở trên xe rất nhanh liền ngủ mất, hồi quang phản chiếu của ta hẳn là đã kết thúc.
Ta khi tỉnh lại, xe đang chuyển động về
phía trước với một tốc độ như bay, mọi người trong xe la hét chói tai,
nhưng ta lại vô cùng thanh tỉnh, liên tục trợn tròn mắt nhìn xem tất cả
phát sinh, ta không sợ hãi, giống như đang mong đợi tất cả.
Nửa người dưới của ta bị vật nặng đè
lên, đau đớn kéo đến, có người đã khóc lớn, cùng với đó là tiếng thủy
tinh bị vỡ cùng tiếng kim loại bị đè ép. Nhưng ta không biết vì sao ta
vẫn duy trì mỉm cười. Đội cứu hộ cùng xe cứu thương rất nhanh liền chạy
đến, xe cắm trong một thân cây ở đường cái, thân xe lung lay sắp rơi
xuống, cứu viện rất khó khăn, mỗi khi cứu một người thân xe lại rơi
xuống phân nửa, những người trên xe hoảng sợ oa oa kêu to, nhưng là,
cuối cùng vẫn từng bước từng bước được cứu lên.
Đến phiên ta, xe đã như một khối sắt vụn, ta đem cơ hội nhường cho người khác, cuối cùng chỉ còn lại ta.
Cứu hộ viên vươn tay về phía ta, xe đã
không cho bất cứ người nào trong bọn họ đi vào nữa, đây cũng là điều ta
muốn. “Nhanh lên, ngươi không thể lại trì hoãn, xe lập tức sẽ rơi
xuống.”
Chỉ là ta ko hề có cảm giác với thanh âm ấy, ta nghiêng đầu, thân mình khẽ động, nhìn về phía bầu trời, bầu trời yên tĩnh, ngươi thậm chí có thể cảm giác được thần linh đang nhìn
ngươi, gió, mây, cỏ dại, cây già cùng với trời cao và thời gian đều dài
đằng đẵng. Ta biết rõ tiêu đề trang đầu tờ báo ngày mai hẳn là: một nam
tử xảy ra tai nạn xe cộ sau khi cự tuyệt cứu viện, rơi xuống sườn núi,
người và xe đều bị thiêu rụi.
Nhưng điều này có quan hệ gì, những năm
gần đây ta luôn luôn tìm kiếm một kết cục, mà đây cũng là kết cục. Hà Du Cẩn trước khi chết nói, chỉ hi vọng ta bình an hỉ nhạc, ta một mực thực hiện lời của nàng, ta kết hôn, cố gắng công tác, không có suy nghĩ đến
nàng, cũng không tìm cái chết, ta liên tục bình an hỉ nhạc. Thế nhưng
chuyện ngoài ý muốn không phải ta có thể nắm bắt, ta cũng không biết ta
sẽ ly hôn, ta cũng không biết ta sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên nàng
lần nữa nhìn thấy ta không thể trách cứ ta, cũng không được phép trách
cứ ta.
Nước mắt của ta từ từ chảy xuống, ta
nhìn thấy khuôn mặt Hà Du Cẩn. Nhìn khuôn mặt ta mong đợi đã nhiều năm,
trời mới biết có bao nhiêu lần ta vẫn muốn duỗi năm ngón tay chạm vào
khuôn mặt nàng một lần, giống như chạm vào khuôn mặt người yêu.
Nếu như ta gặp mặt nàng, không, ta tất nhiên sẽ gặp mặt nàng, bởi vì ta làm nhiều như vậy chỉ vì gặp mặt nàng.
Chúng ta sẽ ở trong mây mù quen biết,
trong mây mù ta sẽ nói: “Hi! Hà Du Cẩn. Nhĩ hảo, ta là Cao Phi, rất muốn cùng ngươi làm người bằng hữu.”
Sau đó, ta sẽ trở thành chồng của nàng.
Nếu như nàng có tình cảm với người khác, như vậy ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào phá hư tình yêu và thân tình của nàng để trở thành chồng của nàng.
Chuyện xưa của ta và Hà Du Cẩn kết thúc ở nơi này…HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...