Một Đêm, Một Ngày, Một Đời

Ta cài đặt
lại thiết bị bảo vệ tốt hơn, dù cho bên trong nhà đã chẳng còn bao nhiêu thứ nhưng ta vẫn ko thể ko giữ gìn vẻ bên ngoài của nó.
Chính là
sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, Giai Cảnh lại nói với ta, ta cần đi gặp
bác sĩ để xin tư vấn. Ta cười nói: “Mặc dù mấy ngày nay ta mệt muốn
chết, nhưng ta còn chưa đến mức cần bác sĩ tư vấn. Có lẽ, ta khỏe hơn so với ngươi nghĩ.”
“Ta là nói bác sĩ tâm lý.”
Ta giật
mình, hồi lâu ta không biết phản ứng như thế nào, ta nghĩ nàng lỡ lời,
nhưng Giai Cảnh ngồi rất nghiêm chỉnh làm cho ta cảm thấy nàng thật sự
nghiêm túc với việc này.
Ta gián
đoạn: “Ta nghĩ, ta sẽ quên vấn đề này.” Trái tim ta có chút băng giá, ko có người vợ nào hi vọng chồng của mình đi gặp bác sĩ tâm lý.
Ta đứng dậy trở về phòng, ta không cách nào ở lại tiếp tục nhìn mặt nàng cùng với
suy nghĩ chủ nhân gương mặt đó đang mang trong bụng đứa con của ta.

Nhưng Giai
Cảnh lại kích động hơn so với suy nghĩ của ta, nàng đứng lên, chạy đến
trước mặt ta, cản trở đường đi của ta, giống như đã nhẫn nại thật lâu,
nàng lớn tiếng nói: “Ngươi không thể cự tuyệt. Ngươi nói ngươi không
mộng du, đúng vậy, không phải là chứng mộng du mà là chứng suy tưởng.
Ngươi cho đến tận bây giờ vẫn ko quên Hà Du Cẩn, hơn nữa ngươi càng ngày càng nhớ nàng, ngươi không thể chối bỏ điều này.”
Ta nhìn nàng, ta nói “Không có.”
“Gạt người, Cao Phi, ngươi trước giờ đều không gạt ta.” Nàng khóc thút thít trước
mặt ta, nước mắt từ hai khóe mắt tràn ra, ta lấy tay đi lau đi nước mắt, dỗ dành nàng: “Ta bảo đảm chúng ta sẽ bạch đầu giai lão.”
Đây là lời
hứa hẹn hoàn mỹ nhất một nam nhân có thể cho một nữ nhân, Hà Du Cẩn ngàn chờ vạn chờ, ngàn dụ dỗ vạn dụ dỗ, chính là hi vọng ta nói như vậy với
nàng, chỉ là, ta cho tới bây giờ chưa từng nói.
Giai Cảnh ngủ gục trong ngực của ta, một đêm kia nàng không náo loạn nữa, nhưng cũng chỉ được một đêm này.
Ngày hôm
sau nàng trực tiếp đi tìm bác sĩ tâm lý cho ta, còn hẹn trước thời gian. Ta nhìn đống tư liệu trước mắt, từ trong trái tim rất giận nàng, ta

nghĩ rằng nàng sẽ ko hành động như vậy.
Ta nói với nàng: “Ta không có bệnh, ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu được, ta không có bất kỳ bệnh tâm lý nào.”
“Vậy ngươi
cũng muốn ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu được, ngươi có.” Nàng suy
nghĩ một chút nói: “Nếu nói không có, đợi bác sĩ tâm lý cho kết luận
chẳng phải sẽ biết sao?”
“Thân thể
của mình tại sao phải để cho người khác kết luận khỏe hay ko khỏe. Ta có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ, nào có cái bệnh chết tiệt ngươi nói?”
Nói xong ta không muốn đàm luận vấn đề này nữa. Ta xoay người rời đi.
“Nếu như ngươi không tới gặp bác sĩ, ta sẽ bỏ đứa nhỏ đi.”
Ta không
thể tin xoay người lại nhìn nàng, ta nghĩ ta biết nàng sao? Ta xác thực
biết nàng. Ngày đầu tiên nhập học đại học, chúng ta cùng một chỗ làm báo cáo, nàng một mình xách theo hành lý nặng nề, ta giúp nàng mang về
phòng ngủ, lưu lại phương thức liên lạc. Chúng ta học cùng khóa, cùng
tham gia công tác đoàn. Sau đó chúng ta bắt yêu nhau. Nếu không phải Hà
Du Cẩn xuất hiện, ta cho rằng nàng sẽ là nữ nhân duy nhất cả đời ta. Dù
cho Hà Du Cẩn xuất hiện, nàng hiện tại vẫn là nữ nhân duy nhất cùng ta
đi hết cuộc đời này. Thậm chí, nàng bây giờ còn là mẹ của con ta, nhưng
nàng nói nàng sẽ bỏ đi thân phận này bởi một lý do xuẩn ngốc đến ko giải thích được, bỏ đi sinh mạng của đứa nhỏ trong bụng.
“Ngươi có thể thử một lần, Tô Giai Cảnh, nếu như con của ta có một chút tổn thương gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận